Tỉnh dậy lúc nửa đêm, giọng bố Tống có hơi chút khàn khàn, "Phiên bản đầu tiên của thuốc điều hòa, con đang nói..."
Tống Chân cau mày thật chặt, nhớ lại, "Con còn nhớ, lúc trước, trước khi dự án Alpha được thành lập, tạo ra được thuốc điều hòa, sau khi bên quân đội từ chối cho thí nghiệm trên người, họ vẫn tiếp tục tìm tòi trong vòng nửa năm... Theo ghi chép thì họ đã tìm ra năm sáu loại dược liệu để tạo ra thuốc, các loại thuốc tạo ra đều được đảm bảo qua vô số lần thử nghiệm và điều chỉnh tỉ lệ, cuối cùng loại thứ ba được sử dụng..."
"Nhưng loại được điều chế lâu nhất, cũng được cho là sẽ có khả năng thành công nhất thật ra lại là loại đầu tiên."
"Loại dược liệu được sử dụng để tạo nên thuốc đó có ở Quân khu III, có trong thuốc ổn định cơ bản..."
Nửa đêm tỉnh dậy, đột nhiên thông suốt tất cả, các chi tiết nhỏ dồn dập ùa vào trí óc, chen chúc trong não bộ, Tống Chân vừa bất ngờ vừa sợ hãi, lại cũng vừa nghĩ đến mà thấy sợ, không biết loại cảm xúc nào đang chiếm ưu thế, tóm lại là rất hỗn loạn, nên các đoạn ký ức cũng không được ghép nối quá chính xác, lời đã ra đến miệng, nhưng cứ hễ há miệng là lại không nêu được tên...
"Có trong thuốc ổn định cơ bản, thành phần trong một loài thực vật thân thảo (thảo mộc) lá rộng, được phòng thí nghiệm đánh số 131." Bố Tống bỗng nói.
"Vâng, chính là nó."
Bố Tống bên kia cũng đã tỉnh táo, Tống Chân nói tiếp, "Có một số thành phần trong thuốc ổn định cơ bản được chiết xuất từ loại thực vật đó, sau đó bên quân đội không cho phép thử nghiệm trên cơ thể người, cũng không phê chuẩn cho Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III thiết lập cơ sở dữ liệu Pheromone của Hoa Quốc, cho nên Viện nghiên cứu Quân khu III đưa ra khái niệm thuốc ổn định Alpha, quyết định sử dụng quy trình nghiên cứu phát minh thuốc thông thường để phát triển Alpha."
"Thành phần bên trong Alpha lại được phân ra, trong đó, khái niệm ban đầu về thuốc điều hòa chính là được mở rộng từ thành phần này."
"Đúng là vậy."
Bố Tống: "Các khái niệm cơ bản của Alpha đều được mở rộng từ thuốc ổn định cơ bản, trong nghiên cứu phát minh thuốc, giai đoạn từ 0 lên 1 là giai đoạn khó khăn nhất, lúc ấy đoàn đội đã gặp bế tắc trong một thời gian rất dài, cuối cùng cô Trang đề xuất rằng nghiên cứu phát minh Alpha có thể tham khảo tác dụng và hiệu quả của thuốc ổn định cơ bản, từ đó mới đi theo ý tưởng này để điều phối."
"Nhưng thuốc ổn định cơ bản về bản chất vẫn chỉ là chiết xuất, muốn tạo ra loại thuốc mới có hiệu quả tốt hơn bằng cách điều chỉnh tỉ lệ thành phần, thì ngay cả khi có thuốc ổn định cơ bản làm bàn đạp, cũng vẫn là một khó khăn rất lớn... Tỉ lệ thành phần số 131 chính là một trường hợp thất bại, tỉ lệ số 131 dùng cho thuốc ổn định cơ bản thì vô cùng thành công, nhưng khi dùng để điều phối thuốc ổn định Alpha thì lại sống dở chết dở."
Tống Chân lẩm bẩm: "Con nhớ lúc ấy đã phải là thực nghiệm rất lâu."
Bố Tống nghĩ đến điều gì, cười lên, "Đúng thế". Trong thanh âm của ông tràn đầy hồi ức, "Đã phải làm thực nghiệm rất lâu, Alpha sử dụng tổng cộng ba loại thuốc điều hòa, trong đó tốn nhiều thời gian nhất chính là thành phần chiết xuất 131."
"Nhưng cũng bởi vì tốn nhiều thời gian nhất, lại liên tục phụ sự chờ mong, không thể thực hiện được, nên cuối cùng loại thuốc điều hòa này bị loại bỏ."
Đúng vậy.
Trong trí nhớ của Tống Chân cũng giống như vậy.
Lúc trước, phòng thí nghiệm đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào loại thành phần chiết xuất này, hay nói cách khác, mọi khó khăn thử thách khi đó phòng thí nghiệm đều thuận lợi vượt qua, nhưng đến loại thành phần tưởng chừng như đã chắc chắn thành công này lại thất bại thảm hại.
Và cùng chẳng ai ngờ được rằng các loại dược liệu khác lại thành công thay thế thuốc ổn định cơ bản.
Ngược lại, cái thành phần được chiết ra trực tiếp từ thuốc ổn định cơ bản lại không hề tương thích.
Lúc ấy, tất cả mọi người đều khó có thể chấp nhận được kết quả này.
"131 giống như một mảnh ghép sai trong trò chơi ghép hình vậy, không thể uốn nắn thành hình dạng mà đoàn đội mong muốn, khi đó phòng thí nghiệm trung tâm chia làm hai phe, một bên chủ trương căn cứ theo thuốc điều hòa để chỉnh sửa lại thành phần còn lại của thuốc ổn định, còn một bên thì cảm thấy thuốc điều hòa không ổn, vậy nên muốn thay đổi nó, còn các thành phần trước đây đã tốt rồi thì vẫn giữ nguyên như cũ..."
Tống Chân nhớ, lúc ấy nàng còn rất nhỏ, nhưng trẻ con thì thường rất nhạy cảm đối với những cuộc cãi vã, vậy nên nàng vẫn có được một chút ký ức mờ nhạt.
Khi đó Mẹ Tống chủ trương thay đổi thuốc điều hòa, Đồng Nhu và những người khác thì lại cảm thấy quá đáng tiếc, không nên từ bỏ, họ nghĩ nếu thuốc điều hòa là chỗ khó, vậy thì nên sửa lại cách điều chế và công thức của các thành phần trước đó cho phù hợp với thuốc điều hòa, như thế cũng không phải là không được.
Mỗi bên một ý, đoàn đội phòng thí nghiệm trung tâm chia thành hai luồng ý kiến khác nhau.
"Lúc đó cũng không biết ai đúng ai sai, phòng thí nghiệm trung tâm cứ vậy mà bị phân làm hai phe, mỗi bên theo chủ trương của chính mình mà làm... Vì thế khi phiên bản thứ hai của thuốc điều hòa bước đầu thành hình, mà thành phần 131 vẫn không thể chỉnh sửa, bên phe còn lại họ không thể sửa đổi chính xác các thành phần cơ bản của thuốc, cuối cùng, kết cục là các nhân viên nghiên cứu không thể thực hiện được ý tưởng của mình bị điều khỏi phòng thí nghiệm trung tâm."
Hồi tưởng xong, bố Tống nhìn vào điện thoại, muộn màng hỏi: "Sao nửa đêm rồi con lại hỏi chuyện này, Chân Chân, bên chỗ con có chuyện gì sao?"
Tống Chân muốn nói lại thôi.
Sau một lúc lâu, ngượng ngùng cười cười, tránh nặng tìm nhẹ nói, "Bố, không có gì đâu, chỉ là... Con đang xem lại loại thuốc mà phu nhân Brown đã dùng trước đây thôi, con cảm thấy..."
Bố Tống hiểu ý, "Con cảm thấy thuốc điều hòa mới của Quân khu III là thành phần 131?"
"Không nhất định phải dùng thành phần 131, chỉ là, có lẽ sẽ có tham khảo logic tỉ lệ... Ừm, hiện tại bố có còn giữ liên lạc với đồng nghiệp nào ở Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III không?"
"Con muốn tìm gì à?"
"Vâng, nếu con nhớ không lầm thì thành phần số 131 chỉ có thể được chiết xuất ở Giang Thành, nếu... Con muốn biết liệu Quân khu III có từng tiến cử nguyên liệu thô của thành phần này, là loại thực vật thân thảo lá rộng đó trong nửa năm trở lại đây hay không, con nghĩ nếu bọn họ muốn tái sử dụng nó lần nữa thì hẳn sẽ để lại chút dấu vết."
"Để bố thử xem thế nào."
Giờ này lại nhận được điện thoại, với hiểu biết của bố Tống về Tống Chân, ông biết chắc chắn nàng đang sốt ruột, nên Tống Chân không nói nhiều, ông cũng không hỏi lý do tại sao, chỉ nói cho Tống Chân những gì nàng muốn biết, có thể hỗ trợ được gì thì hỗ trợ, giúp Tống Chân tìm kiếm thông tin.
Tống Chân suy nghĩ một chút rồi lại nói thêm, "Lúc ấy mẹ có để lại ở nhà rất nhiều tư liệu, có thể tìm được chút số liệu về phiên bản đầu tiên của thuốc điều hòa không bố? Con nhớ hẳn là có một số, nhưng sau này phiên bản này lại bị loại bỏ, tương đương với việc không có nghiên cứu thêm, trong nhà có lẽ không được đầy đủ nhưng vẫn sẽ có một ít."
"Và còn, nếu có thể, con muốn có danh sách các thai phụ mà Quân khu III đã tiếp nhận trong nửa năm qua nữa, càng đầy đủ càng tốt, còn nếu không thì một hai các tên thôi cũng được ạ."
Bố Tống: "Bố biết rồi."
Nói xong, Tống Chân hướng mắt nhìn đồng hồ treo tường, nói, "Bố, con xin lỗi, đã muộn như vậy rồi..."
"Không sao, nhưng mà cái tính nôn nóng này của con vẫn nên sửa dần đi, trời trở lạnh rồi, đừng có lúc nào cũng hấp tấp như vậy, bò dậy gọi điện thoại đã khoác áo đầy đủ chưa?"
"Ở đây có máy sưởi trong nhà mà bố."
"Ừ, vậy là tốt rồi, có cái gì con cũng đừng có gấp, cứ từ từ làm từng bước một thôi, mau ngủ đi."
"Dạ vâng, được rồi."
Dừng một chút, Tống Chân có chút cảm động khó tả nói, "Cảm ơn bố."
"Nói cái gì vậy chứ, mau nghỉ ngơi đi, ở bên đây bố sẽ tận lực, cho dù có chuyện gì cũng đừng sốt ruột quá, phải giữ cho tâm thái bình tĩnh nghe chưa."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Tống Chân đỡ trán, ôm gối đầu ngồi trên giường, có cảm giác cả thể xác và tinh thần đều mệt lả.
Trúc Tuế lặng lẽ lấy điện thoại từ trên tay nàng ra, nhẹ giọng nói, "Bố nói đúng đó, dù có chuyện gì thì hiện tại cũng nên đi ngủ thôi, giữ vững tinh thần để ngày mai rồi làm, nhé?"
Tống Chân ngẩng đầu, tầm mắt chạm nhau với Trúc Tuế, ánh mắt Trúc Tuế điềm tĩnh, đáy mắt Tống Chân lại ngập tràn sợ hãi.
Cứ như vậy hồi lâu, Tỗng Chân bỗng vươn tay ra, nói, "Ôm."
Trúc Tuế cười, "Chị đây là đang làm nũng đó hả?"
Tống Chân không nói gì, chờ Trúc Tuế tắt đèn tường xong, xoay người lại, nàng vẫn còn đang cố chấp dang rộng tay ra, Trúc Tuế lắc đầu bật cười, đưa tay chiều chuộng cho đối phương một cái ôm ấm áp.
Chỉ là một động tác không tiếng động, nhưng tâm tình rối bời của Tống Chân cũng giảm đi không ít.
Im lặng một lúc lâu, Trúc Tuế ấn vào cổ tay Tống Chân nói, "Mạch đập nhanh quá, chị đang lo lắng à?"
Tống Chân trầm mặc, dùng giọng nhẹ nhàng nói, "Phòng thí nghiệm của nhóm một có hơn mười thai phụ, loại thuốc điều hòa này ở giai đoạn đầu vô cùng tốt, nhưng sau hai tháng... Tuế Tuế, chị có hơi sợ."
Tống Chân vùi mặt vào hõm vai Trúc Tuế, hàng mi dài không ngừng run rẩy, âm thanh nhẹ nhàng lướt qua như gió thoảng, lộ ra trạng thái mong manh hiếm thấy.
"Chị sợ các thai phụ xảy ra vấn đề, hay là sợ tiến sĩ Trình lạc lối?"
Trầm ngâm một lát, Tống Chân thẳng thắn nói thầm, "Chị sợ tất cả."
Trúc Tuế vỗ vỗ lưng Tống Chân, hơi thở phả lên trán nàng, thổi bay ngọn tóc của Tống Chân, hít vào một hơi, giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói, "Tuy rằng em không muốn nói lời hay ý đẹp gì cho cô ta, nhưng theo em quan sát từ trước đến giờ, em cảm thấy cho dù tiến sĩ Trình có lạc lối thế nào thì cũng không phải loại người thị phi bất phân như vậy..."
"Tuy rằng em không biết giữa cô ta và Quân khu III là thế nào, nhưng em cảm thấy..."
"Cô ta là loại người không thể xử lý tốt tình cảm cá nhân, nhưng đối mặt với vấn đề đúng sai hệ trọng thì vẫn có sự kiên định của riêng mình..."
Tống Chân mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Trúc Tuế, có chút thấp thỏm, rồi lại có chút cảm động nói: "Em... Thật sự cảm thấy như vậy sao?"
"Trên phương diện lý trí thì là vậy."
Trúc Tuế cong cong khóe môi, tựa như có thể nhìn thấu trong lòng Tống Chân nghĩ gì, nói: "Đã là lúc nào rồi, em cũng không cần vì tư lợi mà đi chửi bới người ta, em vẫn rất có chừng mực."
Dừng một chút, lại nói, "Hơn nữa, hai người cùng nhau lớn lên, cho nên cho dù... Giữa cả hai đã không còn khả năng gì nữa."
"Nhưng suy cho cùng tình cảm bạn bè từ nhỏ đến lớn cũng không thể xóa nhòa được."
"Xét từ góc độ này, một người hiền lành như chị, hẳn là cũng sẽ không bỏ đá xuống giếng, nhìn cô ta lầm đường lạc lối mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi được đúng không?"
Tống Chân lại rũ mi xuống, âm thanh nhỏ xíu nói, "Nghiêm túc mà nói, cũng là vì chị mà cô ấy và Tả Điềm mới trở thành nhân viên nghiên cứu..."
"Giới học thuật, những nhà nghiên cứu tài năng chân chính thật sự rất ít, rất ít rất ít."
"Cô ấy trong mắt chị, có thể xem như một trong số đó."
"Em nói rất đúng, mặc cho chị với cô ấy giờ đây đã như nước với lửa, nhưng thế nào thì vẫn cùng nhau lớn lên, chị không hy vọng trông thấy cô ấy tự hủy đi bức tường ranh giới đó... Thuốc thử Z là do ba người bọn chị cùng nhau dựng lên, cho dù cô ấy không có công lao cũng vẫn có khổ lao..."
"Cho dù không có thuốc thử Z, cô ấy vẫn sẽ là một nhân viên nghiên cứu khoa học không tồi, nên cống hiến cho Tổ quốc, chị..."
"Là hận rèn sắt không thành thép? Giận vì người không tranh đấu? Là đau lòng vì cô ta không trân trọng tài năng của mình? Hay là, tất cả những điều đó?"
Trúc Tuế nói nhìn như nhàn nhã chậm rãi, nhưng mỗi chữ đều chuẩn xác, như bóc trần cả trái tim Tống Chân.
Tống Chân nhắm mắt, thở dài.
Trúc Tuế nhẹ nhàng vỗ lưng Tống Chân, nghiêm túc nói, "Nhưng đường là do mỗi người tự chọn, tự mình đi, nếu cô ta lựa chọn giao dịch với ác quỷ, thì cô ta không thể đổ lỗi cho người khác, nếu đến cuối cùng cô ta vẫn giữ cho mình ranh giới kia, vậy thì những điều tốt đẹp cũng sẽ rơi lên người cô ta, không có bất kỳ một mối liên quan gì với bất kỳ một ai khác..."
"Dù thế nào đi nữa, đã tự làm thì phải tự chịu, không liên quan đến người khác, mà người khác cũng không thể giúp được."
Dừng một chút, Trúc Tuế trấn an nói.
"Chuyện này vẫn cần phải xác nhận lại, bây giờ vẫn chưa chắc chắn được gì, ngủ đi, đừng nghĩ về cô ta nữa."
Giọng nói lại như cười lên, dồi dào thêm một chút cảm xúc, "Chị lại nghĩ đến cô ta, em sẽ thật sự không vui đó."
Tống Chân ngẩng đầu lên, Trúc Tuế rũ mi xuống.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, lòng Tống Chân rung động, nàng muốn nói Tuế Tuế em thật tốt, nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành một cái ngửa đầu, một nụ hôn...
Trúc Tuế hô hấp dồn dập, đè Tống Chân xuống giường...
*
Ngày hôm sau, Tống Chân gọi điện thoại cho Tả Điềm.
"Điềm Điềm, cậu mang theo tư liệu đến nhà tớ một chuyến. Không không, chuyện này cậu biết là được rồi, đừng nói cho người khác. Đúng rồi, tất cả số liệu của nhóm một, với cả số liệu theo dõi tình trạng của Trúc Nghi và phu nhân Brown trước đây nữa, cậu mang đến đây hết đi, tớ một vài số liệu cần cậu tới cùng phân tích."
"Về phần có chuyện gì... Tớ cũng không thể nói chắc chắn được, tóm lại là cậu cứ đến trước đã."
"Việc này dù lớn dù nhỏ cũng đừng nói cho người khác biết, sắp xếp tốt cho mấy thai phụ rồi cậu đến đây."
"Một tuần này có khả năng sẽ phiền cậu một chút."
"Ừm, tớ chờ cậu."
Trúc Tuế tưởng bố Tống không tìm được gì, kết quả bố Tống không hổ là nhân viên từng công tác ở Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III, liên hệ với mấy người quen biết, cuối cùng thật sự tìm cho Tống Chân được mấy thứ nàng muốn.
Tống Chân và Tả Điềm bí mật đối chiếu toàn bộ số liệu trong vòng một tuần, đến thứ bảy thì đưa ra kết luận, đối với một người tính cách sôi nổi không gò ép như Tả Điềm, nổi nóng là điều tất nhiên.
Tả Điềm đột nhiên đứng lên, đập một cái lên bàn rồi nói lớn, "Sao họ có thể làm như vậy, đúng là ngang ngược, họ xem chúng ta là cái gì vậy, vậy mà mấy người kia còn ăn đồ thừa họ đổ ra được!"
Trúc Tuế vừa mang nước trái cây đi vào, đưa cho Tả Điềm một ly, rồi nhìn vẻ mặt của Tống Chân, hỏi: "Có kết quả rồi sao?"
Nghĩ nghĩ một lúc, lại cảm thấy như vậy khó cho Tả Điềm trả lời, nên cô hỏi lại uyển chuyển hơn chút.
"Mọi người đang kiểm tra xem sáu tháng nay nhà họ Đồng đang làm gì đúng không? Hai người cũng đến chỗ chị họ tôi một chuyến, có kết luận gì không?"
Tả Điềm nhìn về phía Tống Chân.
Tống Chân rũ mắt, gật gật đầu, bày ra một vài tư liệu lên bàn, thành thật nói, "Có, gần giống như những gì chị nghĩ, không khác bao nhiêu."
"Sau khi Trình Lang về nước, Đồng Hướng Lộ trở thành trưởng nhóm, dẫn đầu một nhóm nghiên cứu phát minh thuốc ổn định. Sau hai tháng nghiên cứu và phát triển, có một nhóm người tình nguyện đầu tiên, trong đó bao gồm Trúc Nghi và phu nhân Brown..."
"Xét theo thời gian thì lúc đó thuốc điều hòa của thuốc thử Z đã khắc phục được khó khăn, có lẽ đã làm cho Quân khu III vội vàng theo, cho nên bọn họ đã khởi động lại nghiên cứu về loại thuốc điều hòa đầu tiên..."
"Phiên bản thuốc điều hòa mà Alpha dùng đã bị cấm, phiên bản đầu tiên đã bị cô Trang cấm, nhưng hồ sơ của nó chỉ bị loại bỏ không dùng nữa, cũng không đưa cho Quân khu, hơn nữa chuyện này đã trôi qua rất lâu, bây giờ bọn họ nghiên cứu trở lại, cho nên trừ khi là nhân viên nghiên cứu của năm đó, nếu không thì không ai có thể nhận ra thuốc điều hòa này rốt cuộc là cái gì..."
Tống Chân bật cười, "Hơn nữa còn là thành phần được chiết ra từ thuốc ổn định cơ bản, người không hiểu nghe thấy còn cảm thấy thật đáng tin cậy ấy chứ."
"Thuốc điều hòa có sử dụng cùng loại dược liệu năm đó hay không, chị không thể chắc chắn, nhưng logic tỉ lệ và tác dụng chắc chắn có dựa trên thành phần năm đó, phản ứng sau khi sử dụng thuốc của Trúc Nghi, phu nhân Brown và những tình nguyện viên nửa năm gần đây hoàn toàn trùng khớp với một số phản ứng thử nghiệm của phiên bản thuốc điều hòa đầu tiên."
"Chúng ta tiến vào thử nghiệm lâm sàng, theo sau là nhóm một cũng vào, thời gian đó mở rất nhiều cuộc họp, hẳn là để kéo dài thời gian cho Trình Lang, kết quả tốt nhất là để cho hai nhóm cùng nhau tiến vào thử nghiệm lâm sàng, làm như vậy thì có thể đối chiếu số liệu của hai nhóm..."
"Chính bởi vì logic của việc nghiên cứu phát minh thuốc điều hòa này là dựa trên logic của Quân khu III, cho nên trọng tâm chính của những việc làm gần đây của Đồng Vân và Đồng Hướng Lộ không phải là tìm ra lỗi của nhóm hai, cũng không phải để làm chậm trễ tiến độ của nhóm hai, mà là..."
Trúc Tuế: "Là để đảm bảo thử nghiệm lâm sàng của nhóm một sẽ tiến triển tốt đẹp?"
Tả Điềm gật đầu, "Đúng vậy, lúc đầu tôi còn tưởng bọn họ muốn soi mói, nhưng bây giờ đối chiếu mấy thứ này, mới nhận ra trọng tâm của bọn họ là muốn biết liệu Trình Lang có thể giải quyết tốt được vấn đề không tương thích giữa thuốc điều hòa và các thành phần khác của trước kia hay không..."
Tống Chân nói tiếp, "Đồng Hướng Lộ luôn tích cực hỗ trợ, bọn họ vẫn muốn thuốc ổn định của nhóm một thành công, tuy rằng thành công hay không đối với bọn họ không có gì tổn thất, nhưng Quân khu III đã dừng lại ở bước thuốc điều hòa này hơn mười năm, họ vẫn luôn hy vọng có thể tạo ra thành quả, như vậy, chờ lúc thử nghiệm lâm sàng của thuốc thử Z đã xong thì bọn họ cũng sẽ lập tức bước vào thử nghiệm lâm sàng, Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III là địa bàn của nhà họ Đồng, chỉ cần bọn họ..."
Tống Chân không nói được nữa, cúi đầu xuống.
Trúc Tuế nhìn về phía Tả Điềm, Tả Điềm cũng hạ giọng, không mấy vui vẻ mà nói tiếp: "Nếu chỗ Trình Lang không xảy ra vấn đề gì, bọn họ sẽ to gan hơn trong việc dùng thuốc, thậm chí bắt đầu thử nghiệm lâm sàng với các thai phụ từ hai tháng tuổi, dù sao cũng có thể thực hiện được, chúng ta làm thành công thì các bước trước đó chúng ta đã trải đường sẵn cho họ hết rồi, kế tiếp bọn họ chỉ cần đi theo lưu trình, thuận lợi đến mức không còn gì để nói..."
Tả Điềm thở hắt một hơi, khoanh tay ngồi xuống, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.
"Đến lúc đó, thuốc ổn định của Quân khu III và thuốc thử Z được đưa ra thị trường cùng lúc là hoàn toàn có khả năng."
"Nếu cùng lúc được đưa ra thị trường, thì trong thời gian ngắn như vậy, ai tạo ra thuốc ổn định trước hay ai tạo ra sau cũng chẳng có mấy khác biệt, ngoài ra, Quân khu III có nền tảng sâu rộng, hợp tác với rất nhiều các bệnh viện trên cả nước, chiến dịch tuyên truyền của bọn họ sẽ tốt hơn của chúng ta rất nhiều."
"Nhưng nếu như không thành công, Quân khu III cũng chẳng mất cái gì, thậm chí là còn có lợi..."
Nói đến đây làm Tả Điềm giận muốn sôi máu.
"Nếu không thành công, vậy thì bọn họ trở về chỉnh sửa lại cách điều phối, dù sao thì rủi ro đều do bên chúng ta gánh chịu, hơn nữa thuốc là cùng một loại, nếu nhóm một thất bại mà chúng ta lại thành công, thì quá trình thẩm tra bên này sẽ càng thêm nghiêm ngặt, lại kéo dài thêm thời gian, toan tính đúng là cao tay, tôi thực sự..."
Tả Điềm không thể ngồi yên được nữa, vô cùng tức giận nói, "Người gì mà tâm địa độc ác thế không biết!"
"Còn Trình Lang nữa, sao lại dùng thuốc của bọn họ..."
"Không phải." Tống Chân đột nhiên lên tiếng.
Trúc Tuế và Tả Điềm lại nhìn về phía Tống Chân, Tống Chân lắc đầu, "Không phải, Điềm Điềm, có lẽ Trình Lang không dùng thuốc của bọn họ."
Tả Điềm bối rối, "Nhưng số liệu này cho thấy..."
"Không phải vấn đề của thuốc." Tống Chân đỡ trán, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trúc Tuế, "Chẳng phải Đồng Hướng Lộ đã từng hỏi một câu, 'tại sao ở Quân khu III có nhiều AO tham gia nghiên cứu phát minh thuốc ổn định như vậy, vì cớ gì chúng ta lại là người tạo ra thuốc đầu tiên sao?"
Trúc Tuế hơi chuyển động lông mày, chủ đề nhạy cảm, cô không dám quấy rầy, chỉ yên lặng chờ Tống Chân nói tiếp.
Tống Chân cúi đầu một lát, mỉm cười, bất đắc dĩ nói, "Bởi vì, thành công của thuốc điều hòa có liên quan đến thành phần thuốc nhưng điểm quan trọng nhất không nằm ở công dụng của thuốc..."
"Mà nằm ở logic nghiên cứu phát triển cơ bản."
Tống Chân đỡ trán, mỏi mệt: "Trong nghiên cứu phát minh thuốc ổn định, ông trời quả thật không yêu thiên tài, ông trời chỉ muốn những kẻ công bằng chính trực, ngay từ đầu bọn họ đã hẹp hòi, đương nhiên không có khả năng thành công."
Tả Điềm có chút ngơ ngác, "Sao bỗng nhiên tớ có hơi không hiểu ý cậu là gì."
Trúc Tuế nhìn Tống Chân, cảm thấy, dường như nàng còn biết một điều gì đó khác, một điều vượt xa kiến thức về thuốc ổn định.
Tống Chân chỉ cười: "Vậy cũng không sao, chỉ cần tớ còn ở đây, chờ một ngày nào đó, cậu sẽ hiểu."
"Vậy tại sao Trình Lang lại làm như vậy..."
"Trực tiếp hỏi đi." Tống Chân hít sâu, lại ngẩng đầu lên, "Tớ gọi cho cô ấy, trực tiếp hỏi."
Tả Điềm nhất thời không nói được gì.
Trúc Tuế nghĩ nghĩ, gật đầu: "Cũng không còn cách nào khác."
Tống Chân: "Mọi người có thể... Đi ra ngoài một lát không?"
*
Thư phòng chỉ còn lại một mình Tống Chân.
Tống Chân giống như suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng không như không suy nghĩ cái gì cả, cuộc gọi được Trình Lang bắt máy.
"Alo?" Bên kia có chút không chắc chắn hỏi, "Tống Chân?"
"Là tôi."
"Ừm? Sao cô lại..."
Chưa qua được nửa câu nói mang giọng điệu ngạc nhiên của Trình Lang, Tống Chân đã nói thẳng, ngữ điệu nhàn nhạt nói: "Tôi nói thẳng luôn, cô đã dùng logic nghiên cứu phát triển trước đây để điều phối ra thuốc điều hòa của nhóm một sao?"
"Được chiết xuất từ thuốc ổn định cơ bản, logic tác dụng của thành phần số 131 có phải không?"
Bên kia im lặng một lúc, sau đó lên tiếng, âm thanh của Trình Lang cũng bình tĩnh trở lại, "Cô đã biết hết rồi."
Không chút nào kiêng dè Tống Chân, nàng hỏi, cô nói.
Tống Chân chợt cảm thấy khó chịu không thể hiểu được, thất thố chất vấn: "Đồ của nhà họ Đồng cô cũng dám dùng? Bọn họ có thể có lòng tốt gì, cô thực sự cho rằng những người kia sẽ giúp cô sao? Cô điên rồi sao Trình Lang?!"
Trình Lang khẽ hừ một tiếng, chất giọng hờ hững làm Tống Chân khó có thể nhận ra, lạnh lùng hỏi ngược, "Bây giờ cô mới phát hiện?"
Tống Chân sững người.
Trình Lang lặp lại: "Tôi đã điên từ lâu rồi, giờ cô mới biết sao?"