Người đến chào Viện phó Vinh theo quy định của quân đội, khi người đó đi đến trước mặt, Trúc Tuế cũng chào, Tống Chân không phải quân nhân nên không cần, ánh mắt nàng xuyên qua thời gian và không gian, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào ba chiếc túi tư liệu kia, thậm chí còn nhìn rất thẳng thừng, khiến cho các sĩ quan bên Quân khu III nhìn nàng không biết bao nhiêu lần.
Trúc Tuế không ngăn cản Tống Chân, chỉ lặng lẽ tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt Tống Chân, giúp nàng che đậy vẻ mặt mất kiểm soát đồng thời cũng chặn đi ánh mắt của mọi người, để cho Tống Chân có thời gian điều chỉnh trạng thái.
Nói chuyện với nhau vài câu, Viện phó Vinh dẫn đầu mời người tới vào Viện nghiên cứu khoa học.
Toàn bộ hồ sơ giấy đều nằm trong tay các sĩ quan, còn hồ sơ điện tử sẽ được chuyển đến một máy tính được chuẩn bị riêng.
Số liệu thử nghiệm lâm sàng của thuốc thử Alpha đã trải qua quá trình mã hóa đặc biệt, được lưu trữ trong một đĩa chuyên dụng.
Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III đồng ý công bố số liệu với Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I, nhưng số người được phép xem xét số liệu năm đó phải được đăng ký tên trong hồ sơ, đối với việc sử dụng số liệu này cũng có những điều kiện vô cùng nghiêm ngặt.
Người sắp xếp đâu ra đấy như vậy cũng chính là Viện trưởng, Phó viện trưởng Vinh, trưởng khoa Trúc Tuế, còn có toàn thể nhân viên công tác của hai nhóm nghiên cứu thuộc khoa Tuyến tố.
Máy tính mà hai nhóm sẽ sử dụng để nhận số liệu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Vào trong khoa Tuyến tố, trước tiên, các nhân viên chuyên trách từ Quân khu III sẽ tiến hành kiểm tra an ninh an toàn mạng, sau đó cài đặt các phần mềm an ninh quân sự và cuối cùng là chính thức truyền tải số liệu.
Toàn bộ việc này phải mất khoảng một ngày mới hoàn thành.
Nhóm hai tổng cộng có bốn người, ba người phải đi họp, Tống Chân và Trúc Tuế ở lại giám sát các quân nhân của Quân khu III làm việc trên máy tính.
Còn nhóm một bên kia, tuy rằng hôm nay họ mới chính thức bước vào thử nghiệm lâm sàng, nhưng biết tầm quan trọng của số liệu này, nên sau khi các thai phụ đến và kiểm tra sức khỏe xong, Trình Lang để trợ lí của mình chú ý quan sát rồi cũng trở lại giám sát những người đến từ Quân khu III.
Giữa trưa, mọi người cùng nhau dùng bữa, tiếp đãi các sĩ quan đến từ Quân khu III.
Buổi chiều, Tống Chân tiếp tục giám sát quá trình truyền tải số liệu.
Thật ra, giai đoạn đầu đều là kiểm tra an toàn số liệu và cài đặt hệ thống gì đó, Tống Chân là một nhân viên nghiên cứu phát minh thuốc, không có hiểu biết sâu về máy tính, nhưng nàng lại nghiêm túc đến khó hiểu, nhìn các kỹ thuật viên làm việc mà không chớp mắt lấy một cái.
Biểu cảm nghiêm túc kia đúng là hiếm lạ, mang theo một chút ngốc nghếch ngây thơ, giống như một đứa trẻ mẫu giáo đang ngồi thẳng lưng nghe giảng trong giờ học.
Trúc Tuế nhìn thấy, bị hình ảnh so sánh trong đầu mình làm cho bật cười, cười xong lại nghĩ đến gì đó, đi ra ngoài một chuyến, mua một túi táo về, đầu tiên là phát cho tổ kỹ thuật viên của nhóm một mỗi người một quả, Trình Lang đen mặt từ chối, Trúc Tuế cũng chỉ khách sáo nói vài câu, trong lòng cô cũng không thật sự muốn cho cô ta, cô ta không nhận, Trúc Tuế vẫn vui vẻ thong dong quay về nhóm hai.
Sau khi phát cho tổ kỹ thuật viên của nhóm hai, rồi dành phần cho mấy người Tả Điềm xong, Trúc Tuế đi ra ngoài, rửa phần của mình và Tống Chân, rửa sạch sẽ xong lại đưa tới trước mặt cô Tống, Tống Chân ngơ ngơ nhìn lên, Trúc Tuế đang lười nhác dựa vào cạnh bàn trong phòng thí nghiệm, cắn một miếng táo, nhìn nàng rồi cười nói.
"Em thấy chị nghiêm túc như vậy, rất giống như một bạn nhỏ đang trong giờ lên lớp, thêm quả táo này nữa thì càng giống hơn."
Đặc biệt là hiện giờ dáng ngồi của Tống Chân rất có nề nếp, vẻ mặt còn khó hiểu nhìn quả táo trong tay, cực kỳ giống một học sinh ngoan không tin là mình được khen thưởng, ngốc ngốc ngơ ngơ.
Trúc Tuế càng nghĩ càng vui vẻ, không khỏi mỉm cười, cắn thêm một miếng táo.
Tống Chân lúc này mới nhận ra mình bị trêu chọc, giận dỗi lườm cô một cái, trước mặt người ngoài nên nàng cũng không nói gì, chỉ phồng má rồi quay sang tiếp tục nhìn kỹ thuật viên làm việc, mãi lúc sau mới bắt đầu ăn táo trong tay.
Được người ta giúp đỡ rất nhiều, nên bị Trúc Tuế trêu ghẹo nàng cũng chỉ coi như vui đùa, không thèm để ý rồi quên béng đi mất.
Trúc Tuế thấy vậy rất muốn cảm thán một câu, cô Tống nhà bọn họ tính tình thật tốt, cục cưng to bự siêu siêu đáng yêu.
Cuộc họp giám sát thử nghiệm lâm sàng cũng kéo dài cả ngày, trước khi kết thúc, Tả Điềm gửi cho Tống Chân một tin nhắn WeChat, Tống Chân suy nghĩ một lát, cảm thấy việc mình không tham dự cuộc họp đầu tiên thực sự rất vô lý, nên nói với Trúc Tuế một tiếng rồi cũng tới đó, bản thân thân là nhóm trưởng, dù thế nào thì ít nhất cũng nên có mặt lúc tổng kết cuộc họp.
Số liệu không có vấn đề, nhóm thí nghiệm thứ hai cứ tiến hành mọi thứ theo bình thường, ba Viện nghiên cứu khoa học cũng không có điều gì dị nghị.
Tuyên bố tan họp.
Sau khi những người có mặt lần lượt đứng dậy rời đi, Đồng Hướng Lộ ở bàn bên kia liếc nhìn Tống Chân một cái, nhìn báo cáo số liệu trong tay, nhàn nhạt nói: "Không có vấn đề gì lớn, nhưng phản hồi kiểm tra sức khỏe của các thai phụ cho thấy dường như cũng không có chút chuyển biến nào."
Tống Chân có vừa nói một, "Năm tháng đầu của thai kỳ là thời gian thử nghiệm lâm sàng, bọn họ chỉ mới mang thai khoảng một tháng, cũng chưa phải thời điểm chứng rối loạn thường xảy ra, thuốc có tác dụng chậm cũng không sao, miễn là thực sự có tác dụng chữa bệnh là được."
"Đi từng bước một, ổn định vững vàng là điều tốt, chậm một chút không thành vấn đề, điều quan trọng là không để phạm phải sai lầm." Hứa An Bạch của Quân khu V chen lời một câu.
Đồng Hướng Lộ cười cợt một tiếng, Đồng Vân đã đi tới cửa quay đầu lại gọi nàng, lúc này Đồng Hướng Lộ mới nhàn nhã thu dọn đồ của mình, lắc lư đi theo ra ngoài.
Tả Điềm trợn trắng mắt nhìn bóng lưng Đồng Hướng Lộ, lẩm bẩm nói, "Hay ghê, người không biết còn tưởng đâu Đồng gia bọn họ tạo ra thuốc ổn định rồi ấy chứ!"
Tống Chân nhìn về phía Tả Điềm, Tả Điềm khó chịu, "Chẳng lẽ tớ nói không đúng sao?"
Tống Chân bất đắc dĩ lắc đầu, rốt cuộc vẫn dung túng không sửa đúng lại cho Tả Điềm.
Mọi người gần như đã rời đi hết, lúc này Tả Điềm mới nhớ ra để hỏi chuyện số liệu từ Quân khu III, Tống Chân nhìn đồng hồ, "Hiện tại chắc cũng sắp xong rồi, đi thôi, khi quay về hẳn là có thể xem."
"Cô Tống, tôi có thể đi cùng được không?" Hứa An Bạch vẫn chưa rời đi.
Ý thức được điều gì đó, Tống Chân do dự, "Anh..."
Người của Quân khu V đều đã đi hết, anh liếc mắt nhìn phòng họp, trong phòng chỉ còn lại anh và người của nhóm hai, Hứa An Bạch cũng không kiêng dè, nói thẳng, "Tình huống của gia đình chúng tôi chắc cô Tống cũng đã biết, thử nghiệm lâm sàng Alpha năm đó, cô cả của tôi có tham gia... Nếu có thể, tôi muốn xem báo cáo kiểm tra sức khỏe cá nhân được lưu lại của bà ấy một chút..."
Dừng một chút, Hứa An Bạch lễ phép cười nói: "Đương nhiên, chuyện này tôi sẽ thương lượng với Viện phó Vinh trước, dù có đồng ý hay không tôi cũng sẽ không làm khó cô Tống mọi người."
Tống Chân bọn họ là nhân viên nghiên cứu, đối với các số liệu được bảo mật này chỉ có quyền được biết chứ không có quyền điều phối sử dụng.
Quyền điều phối sử dụng thuộc về Viện trưởng và Viện phó Vinh.
Cho dù Hứa An Bạch có đến xem thì cũng chỉ nhìn thấy các nhân viên kỹ thuật mày mò, chứ không thể nhìn thấy số liệu cụ thể và giao diện chuyên dụng...
Nhưng Tống Chân có thể hiểu được tâm tình của đối phương, đại khái là cũng giống như bản thân nàng khi nhìn thấy túi tư liệu, nên đồng ý.
"Nhắc mới nhớ, cô út của anh còn trẻ quá, tôi còn tưởng sẽ lớn hơn anh nhiều, hóa ra lại không phải vậy."
Thai phụ đến từ Hứa gia tham gia thử nghiệm lâm sàng của nhóm hai lần này chính là cô út của Hứa An Bạch.
"Cô út của tôi là con lúc về già mới có, người trong nhà đều rất quý, nhưng xưng hô như vậy chỉ là ngoài miệng thôi, lúc ở nhà thì bố mẹ tôi xem cô ấy như người cùng thế hệ với tôi."
"Ồ. Trước đây anh hỏi tôi..."
Hứa An Bạch đi theo bọn họ trở về phòng thí nghiệm nhóm hai, dọc đường trò chuyện với Tả Điềm, có vẻ cả hai rất thân thiết.
Khi tới nơi, kỹ thuật viên đã lấy đĩa chuyên dụng, đang truyền số liệu vào máy tính.
Tống Chân nhìn thấy, nín thở một chốc, không dám thở mạnh ra, bước vào cửa rồi im lặng đứng cạnh Trúc Tuế.
Trúc Tuế biết nàng suy nghĩ gì, Tống Chân còn chưa mở miệng, Trúc Tuế đã nói, "Đang tiến hành truyền tải, cần hơn một tiếng nữa mới có thể hoàn thành."
Tống Chân ngơ ngẩn gật gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính đen trắng, trên đó chỉ hiển thị duy nhất số phần trăm, đại diện cho phần trăm số liệu đã được truyền vào, nhưng chỉ một con số như vậy đã tác động rất sâu sắc đến trong lòng Tống Chân.
Ở bên kia, Tả Điềm hỏi Trần Nghiệp Viện phó Vinh đang ở đâu, Trần Nghiệp nói ở trong văn phòng, Tả Điềm nhìn Hứa An Bạch một cái, "Anh có biết văn phòng của Viện phó Vinh ở đâu không? Thôi, quên đi, để tôi dẫn anh đi."
Trúc Tuế nói mình đã mua mấy quả táo, đặt ở phòng thí nghiệm, Tả Điềm cũng không khách sáo, cầm đi hai quả, bảo Hứa An Bạch đứng tại chỗ chờ một chút, đi một lúc rồi trở lại nhét vào tay Hứa An Bạch một quả đã rửa sạch, sau đó dẫn người rời đi.
Trúc Tuế liếc nhìn về phía cửa, vừa vặn nhìn thấy Hứa An Bạch đang cắn một miếng táo.
"Bọn họ có quan hệ không tồi nhỉ." Trúc Tuế nói.
Trần Nghiệp ở bên cạnh bổ sung nói, "Đúng là khá tốt, anh Hứa rất tốt bụng, hơn nữa so với Đồng gia bên kia thì lúc phòng thí nghiệm bận rộn người của Quân khu V đã giúp đỡ không ít, chị Điềm thiếu điều muốn xem anh Hứa là nam Bồ Tát hạ phàm luôn rồi."
Là nhân viên phòng thí nghiệm lâm sàng nhưng lại không giúp được gì nhiều, Tống Chân nghe vậy cũng có chút xấu hổ.
Trúc Tuế lại thấy hứng thú, "Với cái miệng nhỏ 'nói lời dễ nghe' của Tả Điềm, Hứa An Bạch trở thành nam Bồ Tát, vậy Đồng Vân với Đồng Hướng Lộ trong mắt cô ấy là cái gì?"
"Là con mèo trong Tom và Jerry, không gây ra được rắc rối gì lớn, nhưng mà dính như keo có muốn thoát khỏi nó cũng không được." Nguyên văn của Tả Điềm được Trần Nghiệp diễn cảm thuật lại.
Tống Chân cười, "Cậu ấy đúng là cái gì cũng dám nói."
Trúc Tuế cũng cong môi, "Hình ảnh liên tưởng rất sinh động."
Cứ như vậy một lát, khi gặp lại Tả Điềm là lúc mọi người đang mở họp, Hứa An Bạch đã đi rồi, hình như là Tả Điềm mới vừa đưa người trở về.
Số liệu đã được truyền tải xong, tư liệu giấy được trình cho Viện phó Vinh trước, mỗi người trong khoa Tuyến tố thì được cấp cho một tài khoản và mật khẩu độc quyền để xem xét tư liệu, sau đó giải thích một số chi tiết để truy cập dữ liệu, việc của sĩ quan Quân khu III đến hôm nay xem như kết thúc, mọi người ở khoa Tuyến tố cùng nhau tiễn họ đi.
Khi trở về, khoa Tuyến tố lại mở họp nội bộ.
Chuyện Hứa An Bạch yêu cầu, Viện phó Vinh cũng lưỡng lự, nên muốn hỏi Trình Lang và Tống Chân nghĩ thế nào.
Mấy tháng nay, khí chất của Trình Lang thay đổi rất nhiều, khi đứng im một chỗ trông có cảm giác như gầy đi, khá trầm mặc ít nói, cô đặt một câu hỏi vào thẳng chuyện chính, "Cho dù anh ta cầm được trong tay số liệu kiểm tra sức khỏe cá nhân, thì anh ta muốn xem cái gì trong đó?"
Không đợi Viện phó Vinh mở miệng, Tống Chân đã đáp lời trước, "Có lẽ là muốn xem xem có thể giúp được gì cho cô út của anh ấy không."
Mọi người đều quay sang nhìn Tống Chân.
Tống Chân: "Có thể mọi người không biết, tỉ lệ của các nhà quyền thế ở Quân khu I là cân bằng nhất, Quân khu III có nhiều Omega hơn, nên họ thường tìm Alpha đến ở rể, còn Quân khu V thì hơi phức tạp hơn một chút."
"Có thể xem Hứa gia là một ví dụ điển hình."
"Viện nghiên cứu khoa học bên họ có tham gia rất nhiều dự án hạt nhân, trong toàn bộ các Quân khu thuộc nội địa, nước ta đặt rất nhiều phòng thí nghiệm công nghiệp quốc phòng ở Quân khu V, cho nên, có rất nhiều dự án mang tính rủi ro cao tại đó, do vậy, vấn đề sinh sản của các nhà quyền thế ở Quân khu V dù ít dù nhiều vẫn sẽ bị ảnh hưởng..."
"Các nhà khác thì tôi không rõ lắm, nhưng riêng Hứa gia thì tôi biết, người nhà bọn họ mang thai, nếu suôn sẻ thì sẽ rất suôn sẻ, nhưng một khi trong lúc mang thai bị rối loạn Pheromone thì sẽ rất nghiêm trọng. Trước kia Hứa Tịnh từng tham gia thử nghiệm lâm sàng Alpha, bà ấy là một trong những trường hợp rất nghiêm trọng đó, còn về phần cô út của Hứa An Bạch, đây là con đầu lòng của cô út anh ta, nên có thể là nhà bọn họ cũng sợ... Sẽ phát sinh tình huống tương tự..."
Dừng một chút, Tống Chân lại bổ sung, "Đương nhiên, năm đó, sau khi phòng thí nghiệm xảy ra vấn đề, bên quân đội đã giải quyết quá nhanh chóng, rất nhiều người nhà của các thai phụ tham gia thử nghiệm lâm sàng Alpha bất mãn với cách xử lý của Quân khu, sau nhiều năm như vậy, cuối cùng tư liệu cũng được công bố, muốn xem người nhà của mình năm ấy đã xảy ra chuyện gì từ những số liệu đó cũng là chuyện vô cùng bình thường."
Nghe xong, nghĩ đến sự thảm thiết của thử nghiệm lâm sàng Alpha khi ấy, mọi người đều trầm mặc.
Trình Lang: "Nếu anh ta chỉ muốn xem số liệu của người nhà mình thì cứ giao cho anh ta đi."
Tống Chân: "Quân khu V không làm trong lĩnh vực nghiên cứu phát minh thuốc, có cho số liệu hay không cũng không có vấn đề gì lớn, nếu Hứa An Bạch đã yêu cầu, vậy thì tôi đề nghị cung cấp."
Viện phó Vinh nhìn sang Trúc Tuế, Trúc Tuế nhướng mày, "Tôi tán thành."
Nếu tất cả đều đồng ý, vậy việc cung cấp số liệu cho Hứa An Bạch đã được quyết định xong.
Cả hai nhóm đều có tư liệu điện tử, tư liệu giấy được Viện phó Vinh đưa cho Trình Lang trước, sau khi nhóm một kiểm tra đối chiếu xong thì sẽ chuyển cho nhóm hai, sau khi cả hai nhóm đều dùng xong thì trả lại cho Viện phó Vinh bảo quản.
Nếu sau này có nhu cầu cần dùng thì nhóm trưởng sẽ tìm Viện phó Vinh để mượn.
Cuộc họp đến đây là kết thúc.
Ba túi hồ sơ giấy được Viện phó Vinh giao cho Trình Lang, Tống Chân nhìn theo, trong lúc bàn giao nàng không nói gì, nhưng lúc sau lại chặn Trình Lang trên hành lang.
Trình Lang im lặng nhìn Tống Chân, có chút ngạc nhiên, "Sao vậy?"
Tống Chân gian nan nói: "Có... Một chuyện."
Dừng một chút, nàng dùng một hơi nói hết, "Có thể cho tôi mượn tư liệu về xem một đêm được không? Ngày mai, ngày mai tôi sẽ lập tức trả lại cho cô."
Trình Lang ngẩn người, cúi đầu, lát sau mới ý thức được, "Ý cô là ba túi này?"
Tống Chân thấp thỏm gật đầu.
Cuộc đối đầu gần đây giữa nhóm một và nhóm hai rất căng thẳng, trợ lý của Trình Lang lẩm bẩm, "Gấp gáp cái gì, chẳng phải chúng ta đều có thời gian sao, bọn tôi bên này..."
Trình Lang gọi tên trợ lý một tiếng, nói, "Anh về phòng thí nghiệm trước đi." Rồi đuổi anh ta đi.
Trên góc hành lang giờ chỉ còn lại hai người họ.
Trình Lang nhìn Tống Chân một chốc, ngay lúc Tống Chân cho rằng cô còn có yêu cầu gì thì Trình Lang yên lặng đưa tư liệu ra, Tống Chân do dự một chút, Trình Lang nói: "Chẳng phải cô nói muốn nó sao?"
Tống Chân hoảng sợ cầm lấy, nhìn thấy chữ được viết trên bìa kia, trong mắt nóng bừng khó tả.
"Cảm ơn, thực sự cảm ơn, tôi, tôi nói được làm được, ngày mai sẽ trả lại..."
"Không sao đâu." Trình Lang dễ nói chuyện đến kinh ngạc, cô đút hay tay vào túi áo khoác phòng thí nghiệm, tóc được cột gọn sau đầu, "Cô muốn thì cứ xem, dù sao cũng có tư liệu trên máy tính, tư liệu giấy không cần vội."
"Cô muốn tìm gì thì tìm đi, xong rồi thì trả lại cho tôi cũng được, cũng như nhau, không có vấn đề gì."
Tống Chân giật mình, cúi đầu, "Cảm ơn cô, thật sự là, làm phiền rồi."
"Chuyện nhỏ." Trình Lang nhìn Tống Chân thật sâu, cuối cùng dặn dò một câu, "Giấy đã sờn cũ rồi, nếu không nhìn rõ thì đừng tự làm khó mình, cứ đọc tư liệu trên máy tính đi."
Tống Chân gật gật đầu, ngập ngừng giây lát, lại thêm một câu cảm ơn thốt ra.
Trình Lang nghe xong cảm thấy khó chịu đến khó hiểu, đang định nói gì đó thì Tả Điềm từ phía sau gọi tới, Tống Chân ôm ba túi tư liệu, hứa ngày mai sẽ trả rồi vội vàng đi tới phòng thí nghiệm của nhóm hai.
Trình Lang cũng không mở miệng giữ lại, chỉ nhìn thân ảnh Tống Chân đang rời đi, nếu có người nhìn kĩ sẽ phát hiện, ánh mắt của cô lúc ấy phức tạp tới khó tả.
Sâu trong đó, còn có một chút điên cuồng mà chỉ có cô biết đến.
*
Số liệu của Alpha đã đến, nhóm một bước vào thử nghiệm lâm sàng, nhóm hai tiếp tục thử nghiệm lâm sàng đang dang dở, sinh hoạt hằng ngày bỗng trở nên thật bận rộn.
Tống Chân kiểm tra một lượt từ đầu tới cuối số liệu của Alpha, trước khi xảy ra sự cố, không tìm thấy bất cứ số liệu nào bất thường, thậm chí, không những không có bất thường mà dường như các thí nghiệm còn tiến triển vô cùng thuận lợi.
Nếu tổng thể không phát hiện được gì, vậy chỉ còn cách chia nhỏ nó ra từng bước một.
Đây là thời gian biểu trong một ngày làm việc của Tống Chân, dành nửa ngày trong phòng thí nghiệm lâm sàng với các thai phụ, nửa còn lại thì dành cho việc phân tích số liệu.
Cứ như vậy vùi đầu làm việc, chớp mắt một cái một tháng đã trôi qua.
Vào đầu mùa đông, các thai phụ ở nhóm hai bước sang tháng thứ hai quan trọng, còn nhóm một cũng đã công bố số liệu đầu tiên.
Bất ngờ là, số liệu đầu tiên của nhóm một thoạt trông rất tốt.
Nhóm hai cũng tham gia cuộc hợp phân tích số liệu, Đồng Hướng Lộ và Đồng Vân xem xét rất cẩn thận, khác với số liệu của nhóm hai, bọn họ đặt ra rất nhiều vấn đề cho nhóm một, hỏi vô cùng chi tiết, Trình Lang giải đáp đâu vào đấy, phản ứng này ngoài dự đoán của Trúc Tuế và Tống Chân, tựa hồ giữa Quân khu III và nhóm một không có quan hệ gì, mọi chuyện trở nên càng phức tạp khó hiểu.
Lại một tháng nữa trôi đi, thai phụ của nhóm hai bước sang tháng thứ ba căng thẳng nhất.
Mà thai phụ của nhóm một, cũng đã bước vào tháng thứ hai.
Khi cả hai nhóm thử nghiệm công khai số liệu, một số thay đổi đáng ngạc nhiên đã xảy ra.
Thai phụ của nhóm hai có lần đầu mang thai, cũng có lần thứ hai và cả thứ ba, ở mỗi thời kỳ, những thai phụ đã từng bị rối loạn Pheromone sẽ luôn xuất hiện những dấu hiệu tương ứng, sau đó Tống Chân và Tả Điềm sẽ giải quyết từng vấn đề một, phản hồi lâm sàng thoạt hình rất bình thường, mỗi khi xảy ra vấn đề, mọi người đều lo lắng, sau khi giải quyết xong vấn đề mọi người lại thở phào nhẹ nhõm.
Tóm lại, tổng kết là rất bình thường.
Đừng cảm thấy phần mô tả này kì lạ, bởi vì nó có liên quan đến nhóm một.
Nhìn qua số liệu của nhóm một, thuốc rất cí hiệu quả, hơn nữa, còn là quá hiệu quả.
Nhóm hai đã tổ chức bốn lần họp, mỗi lần họp đều có tin tốt, tin xấu, còn có cả những lần phân tích tình huống nhằm phòng ngừa lần xuất hiện phản ứng tiếp theo của thai phụ.
Nhóm một triển khai hai lần họp, lần đầu tiên là các thai phụ đều mang thai được một tháng, không có vấn đề gì.
Lần thứ hai là khi các thai phụ được một tháng rưỡi, thể trạng của các thai phụ sau khi dùng thuốc đều vô cùng... khỏe mạnh.
Rất khỏe mạnh, không có chút gì không tốt cả... Rất hoàn hảo.
Tống Chân nhìn số liệu mà không thể tưởng tượng nổi.
Người trong Viện nghiên cứu khoa học cũng nói, thuốc thử Z của nhóm một có vẻ có hiệu quả hơn một chút.
Tả Điềm khịt mũi coi thường, "Hữu dụng chẳng phải được rồi sao, hiệu quả tốt hay xấu bây giờ mà có thể biết được rồi à, còn chưa tới thời khắc quyết định đâu!"
Đương nhiên, cũng chỉ dám lén lút mắng mỏ, ở bên ngoài sẽ không nói, sợ người khác nói cô ghen tị với thành tích của nhóm một.
Họp phân tích số liệu lần thứ ba của nhóm một diễn ra vào hôm qua, báo cáo kiểm tra sức khỏe của mỗi thai phụ vẫn -- ổn định.
Không cần nói đến dấu hiệu rối loạn Pheromone, thoạt trông bọn họ đều giống như những thai phụ mang thai lần đầu, không bị rối loạn, căn bản không thể phân biệt họ là lần thứ hai, thứ ba mang thai.
Tả Điềm lần này thật sự cảm thấy có phần ghen tị.
Tống Chân không quan tâm, bởi vì thuốc ổn định của nhóm hai không được triển khai theo hướng hiệu quả nhất mà là theo cách an toàn nhất, tuy nhiên, khi xem báo cáo của nhóm một, nàng luôn cảm thấy các số liệu hoàn mĩ một cách khó hiểu này, có gì đó quen quen.
Nhưng quen ở đâu thì khi xem qua, nàng lại không nhớ gì cả.
Nhưng trong sâu thẳm nàng luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Cuộc họp kết thúc, Tống Chân gặp Trình Lang, không nhịn được, gọi cô lại hỏi một câu, "Cô... Sẽ có trách nhiệm đối với các thai phụ đó, sẽ không làm chuyện xằng bậy đúng không?"
Trình Lang cười nhẹ, "Tất nhiên, tôi vẫn có đạo đức nghề nghiệp, cô muốn hỏi cái gì?"
Trình Lang đã nói như vậy, Tống Chân cũng không hỏi được gì.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy, bản báo cáo hoàn hảo này không ổn, mặc dù mỗi mục đều rất tốt, các loại kiểm tra cũng được thực hiện rất đảm bảo, nhưng... Nhưng các số liệu này thực sự là phản hồi của thuốc sao?
Thực sự không phải số liệu phản hồi của một loại linh đan diệu dược nào đó sao??
Cái loại uống vào một viên là chữa bách bệnh ấy!
Khi vấn đề này bắt đầu bén rễ, Tống Chân phải suy nghĩ mất mấy ngày, ngay cả việc phân tích số liệu Alpha cũng chậm lại.
Lúc số liệu Alpha vừa được phân tích chi tiết đến một nửa, trong lúc làm việc Tống Chân luôn vô thức nhìn về hướng của nhóm một mà không có lý do, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không thể giải thích được.
Cảm giác quen thuộc này kéo dài suốt một tuần liền.
Trong khoảng thời gian này, khi Tống Chân đến phòng thí nghiệm lâm sàng của nhóm hai, nàng luôn đi loanh quanh mất vòng bên ngoài phòng thí nghiệm của nhóm một, báo cáo số liệu thể chất của các thai phụ đều rất tốt, cảm giác của các thai phụ cũng rất tốt, cơ thể không có gì không thoải mái, nhưng mà...
Vẫn là cái cảm giác đó, Tống Chân vẫn luôn cảm thấy bất an.
Tựa như, cô đã quên mất một chuyện quan trọng nào đó.
Buổi tối Tống Chân gọi điện cho bố Tống, nhưng bố Tống cũng không giải đáp được gì, Tống Chân cảm thấy có lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều, hai người lại trò chuyện về Alpha một lát, các số liệu cụ thể Tống Chân sẽ không nói cho bố Tống, chỉ nói phân tích đến giờ vẫn không tìm ra manh mối nào, có thể sẽ phải mất thêm một khoảng thời gian.
Bố Tống thở dài, "Haiz, do lúc đó quá thiếu kiên nhẫn, nếu bọn họ chậm lại một chút... Nếu..."
"Đều do bố không tốt, không cố gắng thuyết phục bọn họ thêm một chút, để tùy ý mẹ con muốn làm gì thì làm, nếu trong đoàn đội lúc đó có người nhiều lời thêm một hai câu, dị nghị thêm một hai câu, thì cũng đã không như vậy."
Năm đó Trang gia không tán thành hôn sự của cha mẹ Tống Chân, con cái đã sinh, nhưng không cho cử hành hôn lễ.
Vì lý do này nên mẹ Tống thường xuyên cãi vã với Trang gia, nhưng trong thế hệ đó, nhà họ Trang chỉ có hai Omega, cho nên họ thà làm cho mẹ Tống không nhận Tống Chân còn hơn là đồng ý cho mẹ Tống cưới bố Tống.
Vì thế mẹ Tống Chân mới muốn lập thêm một chút thành tích, đợi sau khi có nhiều tiếng nói hơn trong gian đình... Rồi lại...
Ai có thể nghĩ rằng cuối cùng......
Bố Tống luôn cảm thấy lý do lớn nhất khiến cho Alpha thất bại nằm ở chỗ đoàn đội của bọn họ quá liều lĩnh, vậy nên khi nói đến thuốc thử Z, ông luôn dặn dò Tống Chân không được đặt tốc độ lên hàng đầu, mà là sự ổn định, vì thế Tống Chân luôn rất cẩn thận trong từng bước đi, một chút cũng không dám tham lam quá nhiều, mọi chuyện đều làm đến nơi đến chốn...
Chuyện trong quá khứ ai đúng ai sai đã không còn quan trọng, tất cả đều đã qua.
Tống Chân khuyên bố Tống vài câu, an ủi người của hiện tại xong thì cúp điện thoại.
Đêm nay, hiếm khi nàng nằm trong vòng tay Trúc Tuế mà lại mơ thấy chuyện khi còn nhỏ của mình.
Không mặt của mẹ Tống hiện rõ lên trước mắt, lúc ấy Tống Chân đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa sau lưng bà, trước mặt bà là Đồng Nhu lúc còn trẻ và còn có một số nhân viên nghiên cứu khác.
- - "Không được, tôi đã nói rồi, cái này không thể thực hiện được."
- - "Hướng chọn đã sai, không còn gì để thương lượng nữa."
- - "Mọi người cho rằng tôi không gấp gáp sao, so với mọi người tôi còn... Nhưng cái này không đúng, biết nó có vấn đề làm sao có thể sử dụng được... Tôi không đồng ý, các thành viên khác của đoàn đội cũng sẽ không đồng ý."
Mẹ rất tức giận, Đồng Nhu nói cái gì Tống Chân nghe không hiểu, sau đó hai người cãi nhau, cuối cùng Đồng Nhu bỏ đi.
Sau này nghe nói Đồng Nhu bị điều ra khỏi phòng thí nghiệm trung tâm, mỗi lần Tống Chân đi theo bố Tống đến đón mẹ đều không còn gặp lại Đồng Nhu nữa.
Thật ra lúc ấy nàng rất thích Đồng Nhu, lý do thì cũng rất đơn giản, dịu dàng xinh đẹp, trẻ con thì thường hay thích các dì các cô như thế mà.
...
Hít một hơi thật sâu, giữa đêm, Tống Chân đột ngột choàng dậy.
Trên trán đầy mồ hôi lạnh, Tống Chân ôm ngực, mơ thấy ác mộng, trong lúc trái tim đang thình thịch nhảy lên, nàng chợt nhận ra một điều, "Ra là vậy, thì ra là như vậy."
Nàng cảm thấy có gì đó không ổn, thì ra...
Nếu vậy thì mọi thứ đều đã thông suốt.
Người nhà họ Đồng, đúng là thật lớn gan.
Ván cờ này của Đồng Nhu cũng thật khéo léo.
"Chị, mấy giờ rồi?" Nghe thấy tiếng động, Trúc Tuế cũng dụi dụi mắt ngồi dậy.
Trông thấy khuôn mặt đầy mồ hôi của Tống Chân, Trúc Tuế hoàn toàn tỉnh táo, chần chừ nói, "Chị sao vậy?"
"Chị mơ một giấc mơ... Chị, chị hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi."
Nghĩ đến điều gì, nàng không tiếp tục câu trên nữa mà nói, "Đúng rồi, Tuế Tuế, em lấy điện thoại giúp chị, gọi cho bố."
"Bây giờ á?" Trúc Tuế nhìn đồng hồ chỉ ba giờ sáng trên tường, khó tin nói.
Tống Chân gật đầu thật mạnh, thúc giục, "Ngay bây giờ, gọi đi, chị có chuyện quan trọng muốn hỏi, không thể chờ được."
Lấy lại bình tĩnh, Tống Chân nhanh chóng bổ sung nói, "Em gọi thử xem, nếu bố chị không nhận điện thoại thì ngày mai rồi nói."
Tống Chân chấp nhất, không còn cách nào khác, Trúc Tuế đi lấy điện thoại, khi lục tìm danh bạ, Trúc Tuế hỏi: "Chị nghĩ ra chuyện gì vậy?"
Tống Chân hoảng hốt một chốc, sau đó nói ra lời làm người khác kinh ngạc, "Có thể, chị đã thông suốt hết rồi."
Trúc Tuế sửng sốt, ngẩng đầu.
Ánh mắt Tống Chân có chút lơ mơ, quá kinh ngạc, lời nói ra đều đi kèm với hơi thở mất ổn định.
"Chẳng phải trước đây chúng ta vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ rằng tại sao Đồng Hướng Lộ cứ ở mãi Quân khu I không chịu đi sao? Rõ ràng bên Quân khu III cần cô ta hơn, sau đó chúng ta cảm thấy tựa hồ Trình Lang cũng không phải loại người sẽ tiết lộ số liệu ra ngoài, bởi vì, không phải như thế..."
"Không phải như thế, mà là ngược lại."
"Trình Lang đại khái không có nói gì với Đồng Hướng Lộ cả, mà là Đồng Hướng Lộ," vẻ mặt của Tống Chân cũng vô cùng kinh ngạc, "Khả năng cao là cô ta đã đưa cho Trình Lang thứ gì đó, hoặc là giữa bọn họ có thỏa thuận gì đó... Chị không rõ, nhưng tóm lại là..."
Lại lắc đầu một lúc, loại bỏ sự hoài nghi của mình, chắn chắn nói, "Không, số liệu này của Trình Lang, báo cáo số liệu quá phù hợp... Chị dám khẳng định, có một thỏa thuận nào đó, chắc chắn có!"
"Bọn họ ở lại Quân khu I, ngay cả Đồng Hướng Lộ cũng ở lại Quân khu I, chính là đang đợi, đợi số liệu thử nghiệm lâm sàng của Trình Lang, đợi kết quả..."
"Đồng Hướng Lộ là nhân viên nghiên cứu tốt nhất của Quân khu III, cô ta cần phải ngồi ở vị trí quan trọng nhất, từ khu Trình Lang tuyên bố bước vào thử nghiệm lâm sàng, vị trí quan trọng nhất của Quân khu III biến từ phòng thí nghiệm của bọn họ thành Quân khu I, bởi vì thuốc điều hòa của Trình Lang, trong căn cốt chính là đi theo hướng đi của bọn họ..."
"Đúng vậy, dựa theo thời gian, căn cứ theo lẽ thường, trước đây Đồng Hướng Lộ đã có thể khống chế rối loạn của phu nhân Brown đến tháng thứ năm, thời gian mấy tháng sau khi vấn đề của phu nhân Brown được giải quyết, nếu họ làm việc cật lực hơn..."
"Đúng vậy, là như vậy, rất có thể thuốc ổn định của bọn họ đã đột phá."
"Chúng ta bên này trình báo trước, có lẽ chỉ trước bọn họ một hai tuần..."
"Hơn nữa, bọn họ không chắc chắn có thể thành công, bọn họ thừa cơ hội này, xem thử nghiệm lâm sàng của Trình Lang như một thử nghiệm sơ bộ, nếu thành công thì thử nghiệm lâm sàng của bọn họ cũng sẽ thành công, khi đó bọn họ sẽ bắt đầu theo các bước của thử nghiệm lâm sàng. Còn nếu không thành, tạo nên rắc rối, họ sẽ vừa tránh được rủi ro, đồng thời thuốc thử Z cũng sẽ gặp rắc rối."
Trúc Tuế kinh ngạc, "Chị... Sao chị lại, chắc chắn như vậy?"
Tống Chân mệt mỏi nhắm mắt, có chút không tiếp thu được sự thật này, nhưng vẫn trả lời Trúc Tuế, "Bởi vì chị đã nhìn thấy Alpha từ khâu kiểm duyệt cho đến thử nghiệm lâm sàng, tuy rằng ký ức rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhớ đại khái..."
"Đại bộ phận mọi người chỉ biết, thuốc điều hòa là điểm kéo chân Alpha và năm đó nó không thành công."
"Nhưng có điều mọi người không biết chính là, thuốc điều hòa đã là chỗ khó đối với đoàn đội của Trang Khanh từ trước khi thành phẩm lâm sàng của Alpha được hoàn thiện, bọn họ không dùng phiên bản thuốc điều hòa đầu tiên, trước phiên bản cuối cùng còn có thêm vài bản khác, có vài loại khả thi nhưng sau khi cẩn thận thử nghiệm, tất cả chúng đều bị loại bỏ."
"Không ngừng loại bỏ, trước mắt chỉ còn một bước duy nhất, nhưng lại chậm chạp không cho ra được kết quả, toàn bộ đoàn đội khi đó rất sốt ruột, cho nên mới có những chuyện xảy ra, mới có những gì ba chị nói..."
"Tút Tút --"
"Alo? Chân Chân?"
Tống Chân chưa nói xong, cuộc gọi mà Trúc Tuế gọi đã được bắt máy.
Tống Chân: "Là con, bố, nói ngắn gọn, con có một câu hỏi rất quan trong muốn hỏi bố."
Lấy lại bình tĩnh, Tống Chân: "Bố còn nhớ phiên bản thuốc điều hòa đầu tiên của Alpha không?"