Âm thanh của Trình Lang không lớn, thậm chí có thể nói là rất bình tĩnh.
Nhưng những lời được thốt ra với giọng điệu bình tĩnh như vậy vào tai Tống Chân lại chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang, khiến toàn thân Tống Chân đều run lên.
"Cô có biết cô đang nói gì không, Trình Lang?!"
Hai mắt Tống Chân tối sầm, răng trên không ngừng va vào răng dưới khi nói chuyện.
Trong sự run rẩy này, có khó tin, có tức giận, sâu trong cốt tủy có một phần giận vì cô đã không tranh đấu với cái sai, trộn lẫn sự thất vọng tột độ, thất vọng đối với Trình Lang, thất vọng với... Người bạn đã cùng nhau lớn lên của mình.
"Tại sao cô lại như vậy..."
"Cô, trước kia có Trúc Nghi, sau này có phu nhân Brown, những người kia đang làm cái gì không ai rõ ràng hơn nhân viên ở khoa Tuyến tố, sử dụng lại loại thuốc đã bị từ chối, đã bị loại bỏ, bản chất hành vi của những người đó có khác gì mở chiếc hộp Pandora chứ? Rốt cuộc Đồng Hướng Lộ đã cho cô uống thuốc mê hồn gì, cô... Cô có biết thử nghiệm lâm sàng của nhóm một có tận hơn mười thai phụ không, cô có biết mười mấy người đó đang còn sống sờ sờ ra đấy không!!"
"Thử nghiệm lâm sàng Alpha năm đó thất bại, trong quá trình thử nghiệm không hề có một hành vi bất hợp pháp nào mà công chúng còn phản ứng dữ dội như vậy, cô Trang, Trang Khanh, người đã phát hiện và chiết xuất thuốc ổn định cơ bản, người được mệnh danh là nhà nghiên cứu khoa học vĩ đại nhất thế kỷ này còn có kết cục như thế. Bỏ qua đạo đức nghề nghiệp đối với các thai phụ, cô cảm thấy một khi nhóm thử nghiệm lâm sàng của cô xảy ra sai sót, ai sẽ thông cảm cho cô!?"
"Nhà họ Đồng kia đang đặt cô vào chỗ chết cô không biết sao!"
"Nếu thành công bọn họ có lợi, thử nghiệm lâm sàng của họ sẽ thuận buồm xuôi gió, nếu không thành công thậm chí sẽ còn có thể cắn ngược lại nhóm hai bên này!!"
"Vì cái gì cô lại giúp đám người đó..."
Tống Chân kích động, lời nói cũng loạn hết lên, thậm chí còn có chút không mạch lạc.
Từ nãy đến giờ Trình Lang vẫn im lặng, nghe đến câu này thì bình tĩnh phản bác: "Tôi không giúp họ."
Trình Lang: "Tôi chỉ đang muốn làm chuyện của mình, giúp chính mình."
"Muốn làm chuyện của mình là ý gì? Cô muốn làm gì..."
Trình Lang: "Tôi muốn thử xem bản thân có thể nghiên cứu phát minh thuốc thử Z mà không dựa vào cô được không."
Tống Chân nhất thời không nói nên lời.
Khoảnh khắc tiếp theo, tay nàng chống lên trán, nhắm mắt thật chặt.
Một nỗi khó chịu khó tả bốc lên cả người Tống Chân.
"Cho nên," Giọng Tống Chân cũng khàn khàn, mang theo sự mệt mỏi nặng nề, như là một người vừa băng ngang qua sa mạc, mất đi phần nước để nuôi sống cơ thể, "Cô vì danh lợi?"
Mặc dù đã truyền qua sóng vô tuyến, sự thay đổi trong giọng nói của Tống Chân vẫn có thể nhận ra rõ ràng, Trình Lang lại im lặng.
Tống Chân nhíu mày, thiếu kiên nhẫn nói từng chữ một, "Tôi biết ở phương diện nghiên cứu khoa học cô rất trân trọng đôi cánh của mình, cũng có khát vọng và tính toán của riêng cô, cho nên, nguyên nhân sâu xa là bởi vì nhóm hai đã bước vào thử nghiệm lâm sàng, cô sốt ruột, không muốn từ bỏ quyền trở thành người được đề tên đầu tiên, vậy nên..."
Dừng một chút, Tống Chân cảm thấy bốn chữ "Hám lợi đen lòng" này có chút không phù hợp, tuy rằng hợp với tình cảnh hiện tại, nhưng thực sự quá khó nghe, Tống Chân không nói ra được.
Suy nghĩ giây lát, Tống Chân chọn buông tha cho chính mình, bỏ qua bốn chữ kia rồi nói tiếp, "Không muốn từ bỏ quyền trở thành người đầu tiên được đề tên, cho nên cô dùng đồ của Đồng Hướng Lộ đưa cho sao?"
Trình Lang im lặng không nói.
Vậy nên trong điện thoại ước chừng mấy chục giây chỉ có tiếng sóng vô tuyến.
Trình Lang là người như thế nào, một người tinh tường mưu trí đến thế, phải ngu ngốc cỡ nào mới có thể đi tin tưởng Đồng Hướng Lộ, Tống Chân không thể tưởng tượng nổi, có bổ não ra cũng không tưởng được...
Nhưng cho dù trước kia hay hiện tại Trình Lang cảm thấy thế nào, Tống Chân thật sự sắp phát điên rồi.
Bởi vì lời thú nhận của Trình Lang, vì những lời nói của cô, vì hành động cô thực hiện...
Tống Chân gần như sụp đổ nói, "Sao cô lại hồ đồ như vậy, dù cô không phải là người đầu tiên nghiên cứu phát minh ra thuốc ổn định, cô bình tĩnh nghiên cứu học hỏi tìm tòi thì cũng có thể là người thứ hai thứ ba..."
Trình Lang lên tiếng, kiên định nói, "Cô đừng gạt tôi, thuốc ổn định vẫn luôn đi theo lộ trình mà cô đã vạch sẵn, tác dụng nhiều nhất của tôi trong đó chỉ đơn giản là mấy cái tỉ lệ thôi, Quân khu III có nhiều nhân viên nghiên cứu như vậy mà làm mười mấy năm vẫn không được, tôi lại... Ở giữa một đám người như họ, tôi là cái gì chứ..."
Tống Chân kích động, "Vậy không nghiên cứu phát minh thuốc ổn định thì cô không thể đi đường khác được sao? Đồng gia mười mấy năm chưa làm được, nhưng họ vẫn là những người đi tiên phong trong lĩnh vực này ở nước ta, được mọi người tán dương khen ngợi, cho dù tôi có nghiên cứu ra được thuốc thử Z thì mười mấy năm tích lũy cống hiến và địa vị của nhà họ Đồng cũng chẳng có bao nhiêu thay đổi..."
Tống Chân: "Cho dù là theo lời cô nói, cô không làm ra được thuốc ổn định vậy thì có thể chế tạo thuốc tác động ngoại vi*, giống như nhà họ Đồng, chẳng phải vẫn có thể ăn được tiền lãi từ thuốc ổn định sao?"
(*) Theo tui tìm hiểu thì có lẽ là thuốc tác động bên ngoài như giảm đau, giảm viêm, chống viêm... Giống paracetamol hay Ibuprofen á.
"Thuốc thử Z sau cùng cũng là sản phẩm của khoa Tuyến tố, thuộc về Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I, sau khi nghiên cứu phát triển hoàn tất, việc liệu phương pháp điều phối có được chia sẻ nội bộ hay không là quyết định của Viện trưởng, Viện phó bên kia, cho dù cô không thể nghiên cứu ra loại thứ ba hay thứ tư... Vậy thì cô vẫn có thể làm ra được một chút gì đó khác, cô gấp gáp cái gì chứ, không giống cô chút nào, những thứ không thuộc về cô sẽ chẳng bao giờ thành của cô cả..."
Tống Chân che mặt, "Cô mới 24 tuổi mà đã đạt được thành tựu như vậy, mang quân hàm thiếu tá, tại sao cô lại muốn làm như vậy..."
Câu nói này như đã chạm đến trong lòng đối phương, hơi thở của Trình Lang bắt đầu không ổn định.
Tống Chân không còn có thể quan tâm đến cái gì khác nữa, phiền muộn tích tụ mấy ngày nay lại dâng lên, cộng với những lời vừa rồi, nàng không cách nào kìm nén được, cảm xúc tiêu cực giờ phút này bùng nổ...
"Nghiêm túc mà nói, cô và Tả Điềm đều do tôi dẫn dắt đi trên con đường này, Tả Điềm không có thiên phú gì cả, nhưng khả năng thử thuốc lại rất lợi hại, tay vô cùng vững, cho dù không có thành tích cá nhân, cậu ấy vẫn là một trợ lí rất tốt..."
"Nhưng mà cô thì khác, Trình Lang, cô không phải như thế."
"Ngay từ đầu, cho dù nhà tôi có cái bản thảo nào hay không thì ở con đường nghiên cứu khoa học này cô đã bộc lộ thiên phú từ sớm rồi, người có thể điều chỉnh được tỉ lệ thành phần thuốc vốn đã ít, cho dù là AO thì ở phương diện này thì học lên tiến sĩ, học nhảy lớp cũng chẳng có mấy người làm được, nhưng mà cô không giống họ, con đường học tập của cô có thể nói là một đường trôi chảy, thuận buồm xuôi gió không gặp phải chướng ngại gì cả..."
"Với thiên phú như vậy, lại ở trong một đơn vị tốt như Viện nghiên cứu khoa học, tại sao, tại sao cô lại muốn phá hủy ranh giới đúng sai này..."
"Đáng lẽ cô phải giữ vững được nó..."
"Con đường này rất khó khăn, có rất nhiều người không thể đi được, nhưng cô sinh ra với sự ưu ái như thế, tại vì sao..."
"Bởi vì nghiên cứu khoa học chưa bao giờ là con đường mà tôi lựa chọn!" Trình Lang bỗng cao giọng.
Tống Chân nghẹn lời, cảm xúc bị đè nén dưới giọng điệu bình tĩnh của Trình Lang rốt cuộc không kìm được nữa mà bùng nổ.
"Nghiên cứu khoa học là mơ ước của cô, Tống Chân, là cô muốn chế tạo ra thuốc ổn định, là tâm nguyện lớn nhất của cô."
"Chứ không phải của tôi!"
"Từ đầu đến cuối, đây chỉ là mơ ước của cô thôi, không phải tôi."
Tống Chân mất khống chế, "Vậy cô muốn cái gì?"
"Tôi muốn cô!" Trình Lang cũng to tiếng trả lời lại, "Từ trước tới giờ, tôi chỉ đi theo cô!"
Tống Chân sững người.
Trình Lang: "Đi theo con đường nghiên cứu khoa học, trở nên nổi tiếng, tuổi còn trẻ đã được nhiều người biết đến, những thứ này chưa bao giờ mà lý tưởng của tôi, lý tưởng ban đầu của tôi chỉ là đi theo cô mà thôi..."
"Thời cấp ba, thật ra tôi không yêu thích học tập đến vậy, nhưng thành tích của cô thực sự quá tốt, tôi sợ tôi không xứng, vậy nên tôi mới nổ lực buộc mình học tập, cho nên khi chúng ta yêu đương thành tích của tôi mới ổn định đến vậy, nên thành tích của tôi mới sánh bước với cô trong lớp..."
"Khi chọn chuyên ngành, tôi muốn ở lại Giang Thành, nhưng cô kiên quyết đi tới Thượng Kinh, nên tôi mới đi theo cô."
"Thời đại học, cô còn bận rộn hơn so với cấp ba, tôi không có chuyện gì làm, cũng không muốn phiền tới cô, tôi biết, biết trong lòng cô vẫn còn có khát vọng, có lý tưởng của riêng mình, cho nên tôi cũng đăng ký học thêm chuyên ngành khác trong khả năng có thể của bản thân, dùng học tập để bổ khuyết cho mình, tài năng... Cô nói có thì là có vậy..."
"Nhưng tôi còn nhớ rõ trước kia cô đã nói, tỉ lệ thành phần thuốc rất ít người có thể học giỏi cho nên tôi mới đăng ký, tôi muốn thử xem sao, nếu được thì về sau khi cô làm nghiên cứu khoa học sẽ không cần đi tìm nhân tài ở phương diện này..."
"Ha, tài năng nhảm nhí gì cơ chứ, tôi chỉ muốn làm cho cô vui vẻ một chút mà thôi."
Giọng nói trong điện thoại cũng có phần khàn đi, có thể nghe thấy một ít tạp âm sột soạt, nhưng chung quy vẫn khó có thể che giấu bên trong đã hoàn toàn vỡ vụn.
"Tôi chỉ muốn, đi theo cô, ngay từ lúc bắt đầu, chỉ đơn giản là như vậy."
"Mặc cho cô có làm nghiên cứu khoa học hay làm bất cứ cái gì khác, tôi chỉ muốn có nhiều mối liên quan với cô một chút, muốn giữ cô luôn xuất hiện trong cuộc đời tôi, cứ như vậy, không có lý tưởng hay khát vọng, tôi chỉ là, thích cô mà thôi."
"Tống Chân, tôi không muốn những thứ khác, tôi chỉ muốn cô xuất hiện trong cuộc sống của tôi, không thể được sao?"
"Tôi không quan tâm thành quả, danh lợi, tôi không muốn những thứ đó..."
"Cô không thể thương xót mà quay đầu nhìn lại một lần sao?"
Tống Chân vẫn im lặng.
"Cô và Trúc Tuế, đúng rồi, cô ấy rất tốt, ưu tú thậm chí là hoàn mỹ, nhưng căn bản hai người không cùng bước trên một con đường, cho dù là kết hôn hay lấy giấy đăng ký kết hôn thì chắc chắn ở đằng sau cũng có một thỏa thuận nào đó, sau ly hôn, cô có thể cho tôi một chút cơ hội không?"
Tống Chân im lặng không nói.
Mà bản thân im lặng đôi khi cũng là một loại trả lời, Trình Lang hiểu.
"Không thể có đúng không?" Giọng cô chợt trở nên nhỏ đến thận trọng, như sợ làm vỡ thứ gì đó.
Tống Chân nhắm mắt, trong phòng chỉ có sự lặng im.
Trình Lang: "Đúng là vậy rồi..." Mấy chữ cuối cùng khàn khàn không thành tiếng, giọng cũng lạc đi.
Tống Chân trấn tĩnh lại, ép mình quay lại chủ đề chính, "Nhưng cô đã dùng đồ do nhà họ Đồng đưa cho, thành phần đó không đúng, suy cho cùng vẫn không tạo ra được thuốc ổn định..."
"Cô đã biết cái gì?" Trình Lang nhạy bén hỏi, "Muốn tạo ra một thành quả như đang lần mò trong bóng tối, nếu không phải từng thất bại thì không ai có thể dự đoán trước được, cô... Cô chắc chắn như vậy, là đã biết được mấu chốt nào đó của thuốc ổn định?"
Tống Chân mím môi một lát, cuối cùng nói, "Tôi biết logic nghiên cứu phát triển này không thể thực hiện, cô sẽ thất bại."
"Cô có thể chứng minh không?"
Tống Chân rũ mắt.
Đương nhiên không thể, ít nhất là ở bên ngoài, nàng vẫn chưa thể thể hiện ra ngoài.
"Không thể nói được có đúng không?" Trình Lang đã hiểu, "Là mẹ cô đã để lại đúng chứ? Là ý tưởng nghiên cứu phát triển thuốc ổn định năm đó hay là những thứ không được công bố?"
"Có lẽ hoặc có lẽ là không."
Rất nhiều lời mẹ chưa từng nói với nàng, nhưng có một số lời nói đề cập đến thuốc ổn định trong cuộc sống hằng ngày, được lặp đi lặp lại nhiều lần nên Tống Chân cũng có chút ấn tượng, sau này lớn lên, kết hợp với thông tin trong bản thảo để lại, sau khi ngộ ra được hướng đi chung, Tống Chân mới có thể hoàn toàn hiểu.
Tống Chân: "Tôi có thể chắc chắn logic của bọn họ là không đúng, cho dù thuốc không có vấn đề gì cũng không thể thành công, cho nên..."
"Cô muốn khuyên tôi tạm dừng?"
Tống Chân ngẩn người, "Dù sao cũng là hơn mười thai phụ, nếu đã biết rõ..."
"Nhưng cô không có biện pháp mạnh nào để ngăn cản tôi." Trình Lang nhìn thấu điều đó, "Những điều cô biết đến vẫn chưa được công bố, cô không thể nói cho người ngoài, những cô lại chắc chắn rằng tôi sẽ không thành công, cho nên... Ngoại trừ khuyên tôi tạm dừng, cô cũng không còn cách nào khác để dừng thử nghiệm lâm sàng của nhóm một, có đúng không?"
Tống Chân cắn môi, lúc này nàng cảm thấy thật phiền phức với chỉ số thông minh của Trình Lang.
Nhưng, mỗi một chữ Trình Lang nói ra đều đúng.
Nàng biết thử nghiệm của đối phương có vấn đề, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ khuyên nhủ, nàng cũng không có cách nào để ngăn cản bọn họ.
Tống Chân: "Thừa dịp còn có thể vãn hồi, thì hãy dừng lại đi, nếu xảy ra chuyện..."
"Trong lòng tôi hiểu rõ."
Tống Chân đột nhiên cảm thấy bất an, "Cô có ý gì?"
"Tôi biết cô đang lo lắng điều gì, Tả Điềm hẳn cũng đã biết những việc này, gần đây cô ấy không ở Viện nghiên cứu khoa học, nếu muốn phân tích số liệu, không có cô ấy thì không thể làm được, hai người chắc hẳn đã thảo luận qua, cô..."
Nói được một nửa, Trình Lang bỗng nhiên chuyển đề tài, "Tôi sẽ không làm hại đến bất kỳ ai, nếu cô không thể đưa ra được lý lẽ thực thụ, tôi cũng sẽ không dừng thử nghiệm lại, tôi vẫn muốn thử một lần, đây là đáp án của tôi..."
"Còn về phần những lo lắng của cô, thì yên tâm, tôi sẽ không làm liên lụy đến Quân khu I, cũng sẽ không liên lụy đến khoa Tuyến tố."
"Nếu tôi... Ha, tóm lại là tôi có tính toán của riêng mình, đến lúc đó..."
"Đến lúc đó?" Tống Chân khó hiểu.
Trình Lang thở ra một hơi, "Đến lúc đó, nói không chừng..." Nói không chừng Tống Chân sẽ cảm kích cô.
"Trình Lang, cô nói rõ ràng..."
"Đã đủ rõ ràng rồi, cứ như vậy đi, tôi không muốn nói nữa."
Cuộc gọi bị cúp máy.
Khi Trúc Tuế và Tả Điềm đi vào, Tống Chân đang đỡ trán, không biết đang suy nghĩ gì.
Tả Điềm nhìn Trúc Tuế một cái, có chút gấp gáp hỏi Tống Chân: "Cô ấy nói thế nào?"
"Cô ấy thừa nhận."
"Hả?"
Tả Điềm ngơ ngác nói: "Nhưng, nhưng không phải không thể làm được sao, vậy, vậy các thai phụ của nhóm một..."
Trúc Tuế hiển nhiên đã sớm nghĩ tới vấn đề này, "Nghiên cứu phát minh thuốc vốn lại một con đường rất gian nan, thứ Trình Lang dùng không hẳn là thuốc của Quân khu III, nếu không có bằng chứng xác thực để chứng minh, thì kết luận mà mọi người đưa ra chắc chắn sẽ không có sức thuyết phục."
Ít nhất là không thể thuyết phục được Viện phó Vinh hay Viện trưởng buộc dừng thử nghiệm lâm sàng của nhóm hai trước khi có vấn đề phát sinh.
"Vậy, chúng ta phải làm thế nào..."
Tống Chân: "Tớ không biết."
"Ít nhất là hiện tại không biết." Giọng nàng mỏi mệt nói.
Tả Điềm sững người, Trúc Tuế nhìn bộ dáng của Tống Chân, hiểu rõ đồng thời nháy mắt ra hiệu với Tả Điềm, nói, "Bận rộn cả một tuần rồi, rất mệt, nếu không thì cô về nghỉ ngơi trước đi."
Tả Điềm: "Trở về?"
Trúc Tuế đẩy Tả Điềm đi ra ngoài, "Đúng gòi, nếu thảo luận không được thì cô nên về nhà nghỉ ngơi thật sảng khoái, sau đó suy nghĩ xem có cách nào giải quyết không, đúng không nào? Giờ cô có hỏi lại cô Tống thì cô ấy cũng không có biết đâu mà!"
Tả Điềm bị Trúc Tuế tống cổ đi, Tống Chân lại trở nên im lặng bất thường, Trúc Tuế không rõ nàng đang suy nghĩ gì.
Buổi tối Tống Chân ngồi một mình trên sofa thật lâu.
Mùa đông, trời đổ mưa, đã là nửa đêm nhưng bởi vì là thứ bảy, nàng lại quấn khăn choàn dày đứng ở ban công rất lâu, cơn mưa rả rích xen lẫn cái lạnh ảm đạm của mùa đông, Tống Chân lại đứng đó như chẳng cảm giác được, cứ vậy lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, ánh mắt không biết đang dừng ở nơi đâu, mơ hồ không rõ.
Trúc Tuế gọi nàng, Tống Chân ngơ ngác quay đầu lại đáp lời.
Vốn Trúc Tuế không định hỏi, nhưng thấy Tống Chân cứ hồn bay phách lạc như vậy vẫn không thể nhịn được, "Chị đang suy nghĩ gì vậy? Nghĩ về chuyện của tiến sĩ Trình sao?"
Tống Chân nghe rõ, chậm rãi lắc đầu, lại nhìn ra ngoài ban công.
Trúc Tuế tưởng rằng nàng sẽ không nói, Tống Chân lại mở miệng, giọng nói rất dịu dàng, nhưng là một loại kiệt sức mệt mỏi đến vô lực, không thể không dịu dàng lại.
"Chị đang nghĩ về chị khi còn học cấp ba."
Tống Chân lên tiếng, Trúc Tuế ở lại lắng nghe.
Nghĩ đến điều gì, Tống Chân bỗng nhiên nở một nụ cười, nói, "Chắc chị đã nói rồi, chị biết con đường chị chọn sẽ ra sao, cũng biết sẽ gặp phải những gì."
"Cho nên khi học tập, chị vẫn luôn rất nghiêm túc, sợ bản thân mình không bằng người ta."
"Ngoại trừ học tập, những chuyện khác chị đều không suy xét quá nhiều."
"Có lẽ là bởi vì thiên phú của Omega, người xung quanh thích chị cũng không ít, nhưng chị chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương cả, cho đến khi..."
Cho đến khi Trình Lang bộc bạch.
Cho đến khi Trình Lang nói với nàng những lời đó.
"Thật ra ban đầu cũng định từ chối, chị không muốn kéo người khác xuống nước." Tống Chân rũ mắt, "Nhưng tình cảm mà, không thể không chế, càng muốn cách xa thì nó lại càng... Cũng không biết phải nói thế nào, nhưng tóm lại, chị đã không giữ được nguyên tắc của mình, cứ như vậy."
"Nếu lúc ấy chị kiên định cự tuyệt, có lẽ đối với cô ấy cũng như đối với chị là một chuyện tốt."
"Thứ cô ấy muốn, chị không cho được."
"Thứ chị theo đuổi, cô ấy không thể hiểu được."
"Cả hai người đều khó chịu."
"Chị nghĩ, nếu lúc trước chị lựa chọn khác đi, có lẽ cô ấy đã không bị chị kéo theo trên con đường này, cũng không có một loạt các sự kiện xảy ra đằng sau, cô ấy không phải là kiểu người có niềm tin mãnh liệt vào một cái gì đó, cô ấy chỉ thích một cuộc sống nhỏ tốt đẹp và rất hài lòng với hiện tại, có lẽ, ngay từ đầu, chị đã chọn sai rồi..."
Tống Chân hiểu vì sao Trình Lang lại muốn nghiên cứu phát minh thuốc thử Z, cô không nói, nhưng Tống Chân hiểu, dù sao cũng là lớn lên cùng nhau, không cần nói cặn kẽ cũng có thể hiểu.
Điểm mấu chốt là cô ấy vẫn ảo tưởng nàng có thể quay đầu lại...
Ảo tưởng nếu cô ấy tạo ra thuốc thử Z thì sẽ có thể làm nàng động lòng...
Tống Chân đỡ trán, đau đầu.
Thực tại chồng chéo lên hồi ức, khó chịu không thể diễn tả được.
Cho đến khi nàng rơi vào một cái ôm ấm áp.
Không biết từ khi nào, Trúc Tuế đã ôm lấy nàng, thực nhẹ, chỉ cần tránh một cái là nàng có thể thoát ra.
Nhưng Tống Chân không có giãy giụa, nàng trở tay ôm chặt lấy Trúc Tuế, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đủ để thấy nàng dùng sức mạnh đến thế nào.
"Đó không phải lỗi của chị." Trúc Tuế nói.
"Chị biết, chị biết chuyện đó không liên quan gì đến chị, chị chỉ là..."
Ở trong vòng tay người mình thích, Tống Chân chẳng mấy khi yếu ớt, nhíu mày nói, "Chị chỉ là cảm thấy có chút khó chịu thôi."
"Trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, rất nhiều người muốn có thiên phú lại không được, chỉ có thể đau khổ nỗ lực và chịu đựng. Người có thiên phú thì lại... Không trân trọng, chị cảm thấy thật châm chọc."
"Trớ trêu hơn nữa là, chìa khóa của thuốc ổn định thực ra không hề liên quan đến những thứ này, thuốc ổn định chỉ cần..."
Trúc Tuế nhướng mày.
Âm thanh của Tống Chân dừng lại, chợt hỏi, "Tuế Tuế, em có nghĩ rằng tỉ lệ sinh sản có thể được cải thiện không?"
Tim Trúc Tuế đập mạnh một cái, "Chị, chị có ý gì vậy?"
Tống Chân lại không nói tiếp.
Trúc Tuế nghĩ nghĩ, ngăn chặn nỗi khiếp sợ nơi đáy lòng, đáp, "Nếu có thể, thì chuyện này chắc hẳn sẽ chấn động toàn cầu."
Tống Chân vùi mặt vào lòng Trúc Tuế, ngửi mùi hương đặc trưng của Trúc Tuế, nhẹ giọng nói, "Đúng vậy."
Tống Chân không đề cập tới, Trúc Tuế cũng không hỏi nữa, quay lại chủ đề ban đầu.
"Chị không cần phải cảm thấy buồn bực vì tiến sĩ Trình, em cảm thấy vấn đề là ở cô ta..."
Dừng một chút, Trúc Tuế: "Vấn đề lớn nhất của cô ta nằm ở chỗ, cô ta không nên ép buộc chị."
Tống Chân ngẩn người, ngẩng đầu lên, một đôi mắt ngây thơ ươn ướt xuất hiện trước mặt Trúc Tuế, khiến người ta không thể không bất động.
Trúc Tuế vuốt ve đôi mắt Tống Chân, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, trong mắt hàm chứa vẻ dịu dàng kỳ lạ nói, "Chị tôn trọng cô ta, nhưng cô ta lại không cho chị lại sự tôn trọng tương tự, cô ta thực sự không xứng với chị."
"Chị..." Tống Chân đọc được trong mắt Trúc Tuế một chút gì đó như tình cảm sâu sắc, nhưng nàng không biết do mắt mình hoa, hay là vì cảm tình đối với Trúc Tuế mà suy bụng ta ra bụng người, bỗng chốc hoảng hốt cúi đầu xuống, "Chị không tốt như em nghĩ đâu."
Đổi lại là một tiếng cười khẽ của Trúc Tuế.
Trúc Tuế tựa cằm lên trán Tống Chân, nghịch ngợm nói, "Chị xấu xa một chút thì em mới cảm thấy tốt."
"Hiện tại có rất nhiều người thích chị, nếu còn tốt hơn nữa sợ em tranh không lại người ta mất."
"Cho nên chị cứ thoáng lên một chút nữa cũng được, càng như vậy thì người khác mới không thích chị, vậy mới tốt."
"Chị..."
Tống Chân vừa định nói chuyện, Trúc Tuế lại như lơ đãng an ủi giơ tay vỗ vỗ vào lưng nàng, khiến nàng đột nhiên không lên tiếng nữa.
Giây tiếp theo, Tống Chân lần nữa vùi mặt vào lòng ngực Trúc Tuế.
Mặc kệ là thật hay giả, nàng thích khoảnh khắc ấm áp này, thực sự được an ủi.
Thích đến nỗi không muốn nghĩ đến cái gì cả, chỉ muốn giờ phút này kéo dài đến thiên trường địa cửu mới thôi.
Nói có nhiều người thích nàng, nhưng kỳ thực, người được nhiều người thích phải là Trúc Tuế mới đúng.
Ed: Ròi hai má nhiều người thích nhất, ngừi ế là tui được chưa:))
Nói Trình Lang không xứng với nàng, nhưng Tống Chân cũng cảm thấy, Trúc Tuế tốt như vậy, nàng... nàng cũng không xứng với cô.
Nhưng chừng nào còn có thể chiếm hữu, thì về lòng riêng, nàng vẫn hy vọng có thể độc chiếm nhiều thêm một chút.
Động tác của Tống Chân làm Trúc Tuế thụ sủng nhược kinh, cô bật cười, khẽ nhéo vành tai Tống Chân, "Vậy giờ là chị đang làm nũng hả?"
Tống Chân thẹn thùng, hãy còn vùi đầu, im lặng không trả lời.
*
Cuối tuần trôi qua thật nhanh, nhưng Tống Chân lại không nghĩ được gì.
Tả Điềm cũng không nghĩ ra được biện pháp hữu hiệu.
Nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, đến buổi chiều thứ hai, lương tâm Tống Chân không cho phép nàng ngồi yên bất động nữa, muốn đi tìm Viện phó Vinh ám chỉ một chút, thử xem phản ứng của Viện phó Vinh thế nào thì Trần Nghiệp chạy vào phòng thí nghiệm.
"Cô Tống, chị Điềm, trời ạ, thật tốt quá, mọi người đều ở đây."
Tống Chân cùng Tả Điềm liếc nhìn nhau.
Trần Nghiệp thở hổn hển, "Có, có chuyện rồi, phòng thí nghiệm lâm sàng..."
Tả Điềm sửng sốt một chút, "Thai phụ của chúng ta xảy ra chuyện gì?"
Trần Nghiệp xua tay, "Không, không phải."
Trần Nghiệp chống nạnh hít một hơi, "Là thai phụ của nhóm một bên kia có gì đó không ổn, Viện phó Vinh kêu tất cả mọi người qua đó!"
Tống Chân lần nữa liếc mắt nhìn Tả Điềm, không hẹn mà cùng đọc được sự hoảng sợ nơi đáy mắt đối phương.
Nhưng nghĩ lại, cảm thấy không đúng lắm.
Lúc này mới chỉ hai tháng, trước kia Đồng Hướng Lộ có thể ép đến năm tháng.
Không đến mức, cũng không nên như vậy...
Tống Chân nghĩ được, Tả Điềm cũng nghĩ được, hai mắt không ngừng trợn tròn ra.
Trần Nghiệp kỳ quái hỏi: "Hai chị bị gì vậy, chúng ta không đi à?"
Tả Điềm muốn nói lại thôi.
"Đi, đi chứ! "Tống Chân nói, "Chúng ta cùng qua đó."