Lục Quyết không đánh thức Thẩm Âm Âm, nhưng chó con nhạy bén khác thường, mở mắt ra, thấy Lục Quyết, từ trên đùi Thẩm Âm Âm vèo một cái nhảy xuống.
Nó di chuyển không nhẹ nhàng, vậy nên khiến Thẩm Âm Âm tỉnh lại.
“Sao thế……” Thẩm Âm Âm xoa đôi mắt ngồi dậy, đôi mắt buồn ngủ mông lung, thấy Lục Quyết, giật mình hoảng sợ.
Cô quên mất bản thân đang trong phòng anh.
Lục Quyết đứng lên không chút biến sắc, sự yếu ớt mê mang vừa hiện trên mặt nhanh chóng biến mất, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lẽo thường ngày, “Buồn ngủ thì về phòng mà ngủ.”
Một câu đủ khiến Thẩm Âm Âm tỉnh táo.
“Không ngủ, tôi có mấy bài muốn nhờ anh giảng.” Thẩm Âm Âm ngoan ngoãn ngồi thẳng, dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn.
Lục Quyết kéo ghế dựa xa xa, ngồi xuống, bắt đầu giảng bài cho cô.
Thẩm Âm Âm cố gắng nghe, nâng tinh thần đến mức cao nhất, thậm chí còn véo đùi một cái thật đau để duy trình tỉnh táo.
Nghe Lục Quyết giảng đến bài thứ ba, cô nhận ra bản thân không thể theo kịp suy nghĩ của anh.
Tốc độ giảng bài của Lục Quyết rất nhanh, không chỉ biểu hiện ở tốc độ nói, tư duy của anh còn nhanh hơn, một đề bài, anh chỉ dùng tư duy độc đáo của mình để giảng, không hề suy xét Thẩm Âm Âm có nghe hiểu hay không.
Nói cách khác, Lục Quyết là người có đầu óc cực kỳ thông minh, nhưng anh chưa chắc đã là một giáo viên tốt, ở phương diện này, anh thiếu kiên nhẫn.
Phong cách giảng đề của Lục Quyết, chỉ dựa vào tư duy của bản thân, nói từ đầu tới đuôi một lần, sau đó viết lại một vài câu hỏi trong sách bài tập, để Thẩm Âm Âm làm ngay lập tức cho anh nhìn.
Cái cảm giác áp bách kia, khiến Thẩm Âm Âm còn không dám thở dốc.
Hận không thể ôm Dưa Hấu cùng nhau run bần bật.
Một tuần kế tiếp, Thẩm Âm Âm thấy anh, còn sợ hãi hơn cả nhìn thấy giáo viên toán.
Cái này làm Thẩm Âm Âm rất buồn.
Ban đầu, là cô xin Lục Quyết giúp bản thân bổ túc, anh rút ra thời gian quý giá tới giúp cô, mà bây giờ mới một tuần, cô đã muốn bỏ chạy?
Thẩm Âm Âm không nói nên lời.
Từ bỏ dễ dàng như vậy, không phải tính cách của cô, ít nhất…… Phải kiên trì thêm một đoạn thời gian nữa.
Cũng không phải không có việc may mắn gì xảy ra.
Bạn nhỏ Lục Tây Qua, dựa vào bản lĩnh cute trời sinh của nó và kỹ năng hiểu người ta qua ánh mắt, thành công thu hoạch sự yêu thích của cả nhà họ Lục.
Ngay cả chú Lục ít nói ít cười, cũng không nhịn được ngồi xổm xuống sờ đầu Lục Tây Qua khi nó tỏ vẻ đáng yêu.
Địa vị ở nhà của Lục Tây Qua, đã không có ai có thể lay động.
Bao gồm Lục Quyết.
Nhưng mỗi lần Lục Tây Qua nhìn thấy Lục Quyết, vẫn sợ hãi, không dám đến gần làm nũng tỏ vẻ đáng yêu, cũng không dám hung dữ với anh như chó nhà hàng xóm.
Với lại, Lục Quyết chưa bao giờ thân thiết với nó.
Động vật ở phương diện này, trời sinh đã có trực giác.
Ai thích nó, ai không thích nó, ai có thể lấy lòng, gặp phải trắc trở ở chỗ ai……
Thẩm Âm Âm cũng không hiểu, chó là do tự mình Lục Quyết mang về, nhưng mâu thuẫn gì đó mà cứ cố tình kháng cự, nhưng cô không hỏi Lục Quyết.
Đối phó với bài tập về nhà đã đủ đau đầu.
Vào buổi sáng của ngày nghỉ, Lục Tây Qua theo lẽ thường nhảy lên giường Thẩm Âm Âm, đánh thức cô, đây đã trở thành nhiệm vụ bắt buộc mỗi ngày của nó, không gì có thể ngăn cản.
Thẩm Âm Âm ôm cún xoa một lúc, sau đó rời giường.
Cô có ưu điểm, chính là trừ khi mắc bệnh, thì tuyệt đối không ngủ nướng.
Lúc ăn bữa sáng, chỉ có dì Trịnh ở trên bàn.
“Không ngờ Lục Quyết mang Dưa Hấu về, thằng bé hơi sợ chó.” Dì Trịnh ném một mớ lông chó dính trên bàn vào thùng rác.
Thẩm Âm Âm không nghĩ tới cái này, “Lục Quyết…… Sợ chó?”
Nhìn qua anh giống người không sợ trời không sợ đất hơn đấy.
Trong mắt Trịnh Chỉ Như lóe lên chút buồn bã, bà nói: “Hồi nhỏ nó bị chó nhà hàng xóm cắn, sau này rất ghét chó, mỗi lần nhìn thấy đều né tránh.”
Thì ra còn có chuyện cũ như này.
Nếu là cô, chắc chắn cũng có bóng ma tâm lý.
Thẩm Âm Âm không phải kẻ ngốc, cô nghĩ một chút, đã rõ ràng tại sao Lục Quyết mang chó về.
Điều này khiến cô có thêm động lực kiên trì hơn.
Đi theo tư duy của Lục Quyết là rất khó, nhưng cô cũng muốn thử xem, cố gắng hết mức nào.
Nếu anh đã có thể khắc phục được nỗi sợ chó.
Cô cũng có thể tiếp tục chịu hình thức huấn luyện lạnh nhạt đến ma quỷ của anh.
Một tuần ba lần, Lục Quyết là người đáng tin, thái độ tuy rằng chẳng ra gì, nhưng chưa bao giờ cho Thẩm Âm Âm leo cây, một tiếng rưỡi, ngay cả thời gian uống nước cũng không lãng phí, liên tiếp tấn công bằng núi tri thức to lớn.
“Làm xong đề này, cho em mười phút.” Lục Quyết lãnh khốc hạ lệnh, sau đó cũng làm đề của bản thân.
Trong mắt Thẩm Âm Âm, đây là lúc Lục Quyết giống “Người” nhất.
Cũng đánh vỡ rất nhiều ảo tưởng không thực tế của cô.
Thì ra học bá cũng phải làm bài tập về nhà.
Thì ra thành tích siêu phàm của học bá không phải là gió thổi đến, rơi từ trên trời xuống.
Anh cũng phải cố gắng.
Khác biệt duy nhất là, sự cố gắng của anh, có vẻ nhẹ nhàng hơn cô nhiều.
Lục Quyết làm bài tập, chỉ để bản thân xem, không nộp bài, làm xong lập tức vo thành dưa muối ném đi, hơn nữa phần lớn bài thi, anh chỉ điền chỗ trống và khoanh trắc nghiệm, bỏ qua hết phần tự luận.
Theo cách anh nói, gọi là “Lãng phí thời gian”.
Đồng dạng, cũng không cho phép Thẩm Âm Âm lãng phí thời gian quý giá của anh, nói mười phút, thì chỉ có mười phút.
Thẩm Âm Âm đã từng kháng nghị với chế độ độc tài của anh, nhưng thất bại.
“Khi em đi thi có thể cò kè thêm vài phút với giám thị không?” Lục Quyết nói như vậy.
Thẩm Âm Âm nghĩ đến đau đầu, hơi thất thần, cô để ý đến Lục Quyết, anh dựa vào ghế, vẻ mặt nghiêm túc hơn ngày thường, gặp phải bài khó, sẽ khẽ nhíu mày, bàn tay xoay bút theo thói quen, dừng lại, đã có đáp án.
Nhưng hôm nay, cô nhận ra anh chưa hề dừng bút lần nào.
Lục Quyết nhìn chằm chằm bài thi, ánh mắt hơi mơ hồ, dường như rơi vào trạng thái mất tập trung, điều này khiến Thẩm Âm Âm cảm thấy, anh gặp phải một vấn đề khó.
Mà vấn đề khó này, có vẻ chẳng hề liên quan đến đề toán.
Lục Quyết bỗng nhiên ném bút xuống, đứng lên, đi đến cạnh tủ đầu giường, khom lưng kéo ngăn kéo ra, lấy một bao thuốc lá màu xanh.
“Có phiền không nếu tôi hút thuốc?” Anh hỏi như vậy, nhưng đã rút ra điếu thuốc rồi cắn trong miệng.
Anh dùng một cái bật lửa plastic bình thường, loại một tệ mua trong siêu thị, ánh lửa tạo cho điếu thuốc một cái bóng, một điểm đỏ lập lòe giữa những ngón tay anh.
Thẩm Âm Âm hơi nhạy cảm với khói thuốc, nhưng cô không nói gì hết.
Ở phòng người ta, ngăn người ta hút thuốc, hình như không được ổn cho lắm.
Lục Quyết muốn ra ban công hút, nhưng phòng anh không có ban công—— mà phòng Thẩm Âm Âm có.
“Anh nghiện thuốc lá nặng lắm ư?” Thẩm Âm Âm xoay người nhìn anh.
Lục Quyết cong môi cười, ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống, khiến ánh mắt anh trông không có chút thiện cảm nào, “Sao, lại muốn quản tôi?”
“Không phải……” Thẩm Âm Âm định từ bỏ giao tiếp, bỗng nhiên ngoài cửa vang tiếng Lục Tây Qua.
Nó rất bám Thẩm Âm Âm, ngày thường Thẩm Âm Âm đi học, đều phải dỗ nó rất lâu, tan học về, Lục Tây Qua đã sớm ngửi thấy mùi của cô, một khi cửa mở lập tức nhào lên điên cuồng làm nũng.
Bây giờ đã gần một tiếng rồi chưa nhìn thấy cô, nhãi con kêu thảm ở ngoài cửa, ai nghe thấy cũng phải đau lòng.
Nhưng nếu là phòng Thẩm Âm Âm, cô đã mở cửa từ sáng cho nó vào.
Nhưng mà Lục Quyết không thích chó.
Vẻ mặt hiện tại của anh nói cho Thẩm Âm Âm biết, anh đã mất kiên nhẫn.
Chó con vẫn luôn rên thảm thiết ở ngoài, cũng khiến Thẩm Âm Âm không thể tập trung, cô dứt khoát gập bài tập lại, “Hôm nay cứ vậy thôi, tôi về phòng làm.”
Lục Quyết dí tắt điếu thuốc, “Cũng được, tôi cũng cần đi ra ngoài một chuyến.”
“Muộn vậy á?” Thẩm Âm Âm cắn môi, hơi do dự hỏi, “Anh định đi đâu thế?”
“Lại muốn xen vào chuyện của tôi?” Lục Quyết nhẹ nhàng phủi chút bụi dính trên người, cười như không cười nhìn Thẩm Âm Âm.
Thẩm Âm Âm quyết định ăn ngay nói thật: “Nói thật là, tôi rất tò mò, mỗi tối anh đi ra ngoài làm gì.”
“Muốn biết à, nếu không sợ, thì đi theo tôi.” Lục Quyết lướt qua bên người cô.
“Theo thì theo!” Thẩm Âm Âm nhanh chóng dọn sách vở vào cặp, ngay lúc kéo khóa, khí thế cô bỗng yếu hơn, “Không phải…… Là anh đi tìm bạn gái chứ?”
Thế thì cô không thể đi theo.
Khí thế quanh người Lục Quyết chợt lạnh băng, không thể duy trì ý cười, cúi người, đè giọng khiến người ta khẩn trương: “Đúng vậy, tôi đi tìm bạn gái, em vẫn muốn đi theo?”
Trái tim Thẩm Âm Âm đột nhiên đập lệch đi.
Cô xấu hổ cười: “Vậy không được rồi……”
“Không được”, mấy sợi tóc mái trên trán Lục Quyết không thể kìm chế được sự lười biếng, chân thành đáng tin nói, “Hôm nay em phải đi theo tôi.”
Thẩm Âm Âm sửng sốt: “Vì sao?”
“Em không đi theo, tôi sẽ bỏ nhà ra đi.” Nói xong, Lục Quyết xoay người đi.
Thẩm Âm Âm chỉ dùng một giây, cân nhắc độ nặng nhẹ trong lời nói của anh.
Một là cố ý uy hiếp cô, hai là nói cô không dám đi theo.
Đa số thời gian Thẩm Âm Âm rất hiền dịu, không có tính công kích, ngẫu nhiên bị khích đến, sẽ đột nhiên cứng đầu, cứng đầu đến mức không thèm ngẫm nghĩ gì nữa.
Xem thường cô à, cô phải đi theo.
10 giờ đêm, còn khá nhiều người đi trên đường, Thẩm Âm Âm ngồi trên xe Lục Quyết, hai mươi phút sau, đi vào một khu chung cư đang khai phá.
Anh thật sự đang sống chung với bạn gái?
Thẩm Âm Âm đi theo Lục Quyết, từ bãi đỗ xe ngầm vào thang máy, trong lòng đã bắt đầu rút lui theo trật tự.
Tâm tư cô đơn thuần, có ý gì đều hiện hết trên mặt, Lục Quyết nhìn biểu cảm thấy chết không sờn của cô, vẻ mặt căng chặt mới hơi thả lỏng.
Thang máy dán đầy quảng cáo, thỉnh thoảng có cả trai cả gái mặc đồng phục công sở đi vào, môi trường sống trông không được tốt cho lắm.
Sau khi ra khỏi thang máy, một tầng có nhiều rất nhiều căn hộ, đèn trên hành lang không quá sáng.
Lục Quyết đi phía trước, Thẩm Âm Âm bước nhanh đuổi kịp.
“Lục Quyết.” Cô khẩn trương gọi anh.
“Sao?”
Thẩm Âm Âm xấu hổ hỏi: “Tôi nên gọi cô ấy là đàn chị hay là đàn em?”
Lục Quyết không quan tâm cô, đi đến cuối, căn hộ cạnh cửa sổ, ấn mật mã, cửa theo tiếng mở ra.
Bố cục trong phòng rất đơn giản.
Trong không gian hỗn loạn, miễn cưỡng gọi là phòng khách, dựng lên bảy tám khu ngăn cách giống văn phòng, đặt mấy cây máy tính.
Một nam sinh mặc đồ đen, gầy như gậy trúc, đeo mắt kính siêu dày, khuôn mặt như dán lên màn hình máy tính.
Một nam sinh đầu tròn, hơi béo khác, đang vẽ vẽ trên máy tính bảng.
“Hai người này, em gọi chị cũng được, mà gọi là em cũng không sao hết.” Trên mặt Lục Quyết là ý cười thỏa thuê.
Cứ như là, về đến sân nhà anh.
Thẩm Âm Âm nhìn đến ngây người.
Cô không thể không thừa nhận, thiếu niên ác liệt ngạo mạn khi cười rộ lên, thật sự rất đẹp.
Cho dù trong phòng này tràn ngập mùi vị mì gói, cũng không ảnh hưởng đến sự lóa mắt của anh bây giờ.
Chưa kịp cảm khái ba giây, thì nghe thấy một tiếng mở cửa phòng.
Địch Việt lết dép lê, chói lóa lên sân khấu, thân trên anh ta trần trụi, chỉ mặc một cái quần đùi, nước trên đầu vẫn đang nhỏ giọt, nhìn thấy Lục Quyết, nhe răng ra cười như đang quảng cáo cho hãng kem đánh răng, “Sao cậu tới……”
Còn chưa dứt lời, trước mắt anh ta tối sầm, suýt nữa ngã chết.
Lục Quyết tiện tay vớ một cái giẻ lau ném vào người anh ta, tức giận nói: “Mặc quần áo hẳn hoi cho tôi!”
Cùng lúc đó, Thẩm Âm Âm chẳng hề nhìn thấy gì hết.
Có một bàn tay to rộng sạch sẽ, che khuất đôi mắt cô.
Giây phút kia, cô ngửi thấy nước rửa tay hương chanh, còn có mùi hương của anh, mùi thuốc lá nhàn nhạt.