Chó con đi hay ở cuối cùng cũng quyết định được.
Kế tiếp là vấn đề càng khó giải quyết hơn, nuôi chó như thế nào?
Thẩm Âm Âm và Lục Quyết đều không có kinh nghiệm nuôi chó, cũng không biết chăm sóc chó con tung tăng nhảy nhót, thích làm nũng thích nháo loạn này, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống.
“Lục Quyết, bé cún này thật sự là do anh nhặt à?” Thẩm Âm Âm cực kỳ hoài nghi.
Lục Quyết nhướng mày nói: “Nếu không thì sao, tôi đi ăn trộm à?”
“Có lẽ thật đấy.” Thẩm Âm Âm nhỏ giọng nói thầm.
Ai ngờ Lục Quyết tai thính, nghe không sót một chữ nào, “Vừa rồi em nói gì?”
Thẩm Âm Âm vội nói: “Chưa nói gì, chỉ là tôi thấy bé cún này nhìn khá sạch sẽ, không giống cún lưu lạc, dáng vẻ cũng đẹp, là chó giống hả?”
“Vô nghĩa, không giống chó lưu lạc vì tôi đã tắm rửa cho nó, dáng vẻ đẹp là vì thẩm mỹ tôi tốt.” Lục Quyết không phục, liên quan gì đến chó?
Chó chăn cừu Đức nhà Nghiêm Đông một lần sinh hạ bảy con chó con, Lục Quyết chọn con đẹp nhất, chọc Nghiêm Đông tức giận đến dậm chân rầm rầm.
Đó cũng là con mà Nghiêm Đông Thích nhất.
Lục Quyết nói bản thân có thẩm mỹ tốt, điều này, Thẩm Âm Âm thật sự không dám gật bừa.
Rõ ràng là cún con xinh đẹp, phần lưng màu đen, bốn chân và lỗ tai lại là màu vàng ấm áp, bất động cho người ta nghiêng đầu quan sát, ánh mắt ngây thơ thiên chân, lỗ tai nhúc nhích, khiến tâm trí người ta mềm nhũn.
Bé cưng như này, sao lại có người vứt bỏ nó chứ.
Thẩm Âm Âm ôm chó con vào lòng, hỏi Lục Quyết: “Thế tên của nó là gì?”
Lục Quyết bị hỏi đến sửng sốt, “Sao tôi biết, chó thì đã gọi là chó, còn cần tên à?”
“Đương nhiên cần tên, không phải anh cũng có tên đó?” Thẩm Âm Âm lén lút nhìn anh một cái.
Lục Quyết muộn màng nhận ra, con nhóc này hình như đang đá xéo anh.
Anh về phòng, lấy chai nước lạnh trong tủ lạnh nhỏ, mạnh mẽ uống một ngụm, khiến bản thân bình tĩnh lại.
Con nhóc này da mặt mỏng, tính tình xấu xa, không thể chấp nhặt với cô.
“Cún con, từ nay về sau gọi mi là Tiểu Hắc nhé?” Thẩm Âm Âm vuốt ve đầu chó con, “Gọi là Lục Tiểu Hắc, thế nào?”
Chó con nghiêng đầu, dường như chẳng hiểu Thẩm Âm Âm đang nói gì.
Lục Quyết không vui vẻ lắm: “Tại sao lại đặt họ Lục cho nó?”
Thẩm Âm Âm đương nhiên nói: “Về sau nó ở nhà họ Lục, là một thành viên trong nhà, tất nhiên phải họ Lục rồi.”
“Vậy em cũng ở nhà họ Lục, sao không đổi thành Lục Âm Âm?”
Thẩm Âm Âm kỳ quái liếc anh một cái, “Lục Tiểu Hắc là anh nhặt về, cho nên cùng họ với anh, tôi đâu có bị anh nhặt về.”
Lục Quyết không nói lại cô được.
Anh hắng giọng, nói: “Nó đồng ý tên này à, em cứ gọi loạn.”
Thẩm Âm Âm cười cười, thân mật đối thoại với chó con: “Cún con, nếu mi đồng ý cái tên này, thì sủa một tiếng, không đồng ý thì sủa hai tiếng.”
Không rõ lý do nhưng cún con không hiểu sao cảm thấy chuyện này rất quan trọng với bản thân, đủ để quyết định vinh dự của nó.
Cho nên.
“Gâu gâu gâu!” Chó con mở miệng, âm thanh non nớt, nhưng thái độ cực kỳ kiên quyết.
Thẩm Âm Âm hoang mang, đây là có ý gì, cuối cùng là thích hay không?
Lục Quyết cười nhạo báng: “Nhàm chán.”
Thẩm Âm Âm không thèm để ý tới anh, cũng không nhụt chí, cô lại nghĩ cái tên mới, có thông tục không khí vui mừng như “Vượng Tài”, “Nhạc Nhạc”, cũng có các loại tên “Béo Béo”, “A Hoàng” ——, chó con kiên quyết phản đối, lắc đầu nguầy nguậy.
Đều không thích……
Thẩm Âm Âm suy nghĩ miên man, liếc mắt nhìn người đang dựa cửa, thiếu niên tư thái ngạo mạn lười biếng, bỗng nhiên có linh cảm.
“Gọi Tây Qua*, được không?” Thẩm Âm Âm vuốt lông trên cổ của chó con làm nó khò khè, cảm giác rất thoải mái.
*Tây Qua: Dưa hấu.
Chó con lại nghiêng đầu, Lục Quyết cũng không tự giác nhìn qua.
Anh lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Thẩm Âm Âm kiên nhẫn giải thích: “Dưa hấu là đồ tốt, ăn ngon lại đẹp, nếu mi được gọi bằng tên này, về sau mỗi ngày đều sẽ được ăn nhiều đồ ngon.”
Từ ngữ chó con hiểu được ít đến đáng thương, nhưng cái chữ “Ăn” này, đại biểu cho phần quan trọng nhất của cuộc đời nó, đuổi nó vui vẻ vẫy vẫy.
Tiếp đó, Thẩm Âm Âm nhìn trộm Lục Quyết, cúi đầu xuống bên tai chó con, nhỏ giọng thầm thì gì đó.
Lục Quyết không nghe thấy.
“Đồng ý sủa một tiếng, không đồng ý sủa hai tiếng, bắt đầu!” Thẩm Âm Âm như không thầy dạy cũng hiểu, bắt đầu hạ lệnh cho chó con.
Lúc này chó con cực kỳ phối hợp “Gâu” một tiếng, âm thanh chó con nhỏ, nhưng cực kỳ có khí thế.
Vì để tỏ vẻ nó rất thích tên này, còn chủ động đặt chân mình lên đầu gối Thẩm Âm Âm, đồng tử đen nhánh nhưng phát sáng lấp lánh.
“Tuyệt, về sau mi gọi là Lục Tây Qua!” Thẩm Âm Âm cực kỳ vui vẻ đi thay quần áo, định mang chó con ra ngoài đi dạo, tiện thể đi mua thức ăn cho chó và ổ chó.
Thẩm Âm Âm đóng cửa phòng, để chó lại bên cạnh Lục Quyết.
Lục Quyết lãnh đạm liếc chó con một cái.
Bản năng động vật nói cho Lục Tây Qua, người này không dễ chọc, vừa nãy còn bắt nạt nó.
Lục Tây Qua cảnh giác lui về phía sau vài bước, xoay người định chạy trốn.
Tiếc là sức mạnh đối phương quá mức to lớn, nó còn nhỏ, không hề đủ sức để chống lại, trơ mắt nhìn bản thân lại bị xách lên.
“Nói, vừa rồi con nhóc kia nói gì với mi, có phải nói xấu tao không?” Lục Quyết hung hăng hỏi.
Lục Tây Qua: “……”
Nó không thể nói tiếng người nha, người này bị làm sao đấy.
Nếu không phải nhìn qua đã biết đánh không lại, bây giờ cũng không thể động đậy, nó rất muốn cắn anh ta một miếng.
Đúng lúc này, Thẩm Âm Âm mở cửa phòng, mặc áo crop top cotton hồng và quần jean dài ống rộng, thiếu nữ gương mặt non mềm, tóc dài đơn giản buộc lên, như là trang điểm đi chơi ngoài ngoại ô thành phố.
Một người một chó đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
“Sao anh lại bắt nạt bé cún thế.” Thẩm Âm Âm tức giận trừng Lục Quyết.
Lục Quyết bị túm đúng lúc, á khẩu không trả lời được, bất giác buông tay, chó con nhảy xuống, áu một tiếng chạy như điên đến cạnh chân Thẩm Âm Âm, bốn chân có ý định bò lên trên.
Thẩm Âm Âm khom lưng ôm chó con lên, dịu dàng trấn an: “Dưa Hấu ngoan, đừng sợ đừng sợ.”
Dưa Hấu vùi đầu vào lòng Thẩm Âm Âm, ư ử làm nũng, thường hay dùng ánh mắt ai oán uất ức nhìn Lục Quyết, cái dáng vẻ nhỏ nhắn kia, sinh động lên án Lục Quyết bắt nạt nó.
Con chó này, còn biết tố cáo cơ đấy.
Không tặng nó giải Oscar của loài chó thì phải xin lỗi với cái sự ra sức biểu diễn này của nó.
Lục Quyết lười chấp nhặt với chó, anh đánh giá cách trang điểm của Thẩm Âm Âm, đôi mắt xuống, không nhìn ra cảm xúc, “Mặc như vậy, em muốn đi đâu hẹn hò?”
“Ai hẹn hò, tôi phải đi mua thức ăn cho chó.” Thẩm Âm Âm sờ đầu Dưa Hấu.
Sắc mặt Lục Quyết hơi hòa hoãn, xoay người đi vào phòng, lấy ra một túi thức ăn cho chó to đùng.
Cái này cũng lấy từ chỗ của Nghiêm Đông.
“Ui, anh đã mua hả?” Thẩm Âm Âm nhìn thoáng qua tên, cô đã nhìn thấy ở nhà Tưởng Kiều, mèo nhà cô ấy cũng ăn loại này, chất lượng chắc cũng ổn.
Lục Quyết khẽ hừ một tiếng, “Tất nhiên rồi, em mua thêm ổ cho nó là được”, nói xong, lại nhàn nhạt bổ sung thêm, “Tôi trả tiền.”
“Tốt vậy hở?” Ánh mắt Thẩm Âm Âm sáng lấp lánh.
Nhóc tham tiền, chỉ cần không để cô tiêu tiều, mọi thứ đều tốt.
Một tháng trôi qua sau huấn luyện quân sự, làn da thiếu nữ trắng nõn nà như xưa, ánh mắt trong suốt, nụ cười ngọt ngào, Lục Quyết mất tự nhiên chuyển tầm mắt, “Đừng vuốt mông ngựa, lấy biên lai mới trả tiền cho em.”
“Tôi biết rồi”, Thẩm Âm Âm gật đầu, nói với chó con, “Lục Tây Qua, nghe thấy không, ba mi đối xử với mi khá tốt đó.”
Dưa Hấu giơ móng vuốt xoa xoa đôi mắt.
Xin lỗi, nó vẫn không nhìn ra thú hai chân hung hãn này tốt chỗ nào.
“Ai là ba nó?” Lục Quyết không vui vẻ trừng mắt nhìn chó con.
Dưa Hấu sợ tới mức áu một tiếng, huhu liên quan gì đến nó, có phải nó nói đâu!
“Ừ ừ, anh không phải.” Thẩm Âm Âm ôm chó đi ra ngoài.
Trong lòng cô cân nhắc, mua cái dây dắt chó cho nó, bỗng nhiên bị Lục Quyết ngăn lại.
“Nói trước, có thể mang nó đi ra ngoài, nhưng phải nói trước với tôi để tôi đón, không thể mang nó đi đến nơi kỳ quái nào đó, cũng không được gặp người xa lạ…… Hoặc là chó xa lạ.”
Thẩm Âm Âm không hiểu sao: “Vì sao thế?”
Dắt chó ở đâu để không gặp người lạ và chó lạ đây?
“Người xấu bên ngoài nhiều thế, lỡ có người xấu để mắt tới nó thì làm sao giờ?” Vẻ mặt Lục Quyết ngạo mạn, “Đây là chó chăn cừu Đức thuần chủng, tôi không muốn nó bị lai giống loạn lên.”
Thẩm Âm Âm cạn lời ôm chó lên, đối mặt với Lục Quyết: “Dưa Hấu là chó đực, là nó để ý đến người khác thì có.”
Hơn nữa nó còn nhỏ, Lục Quyết lo lắng linh tinh cái gì không biết.
“Thế cũng không được, đây là chó của tôi, tôi nói cái gì chính là cái đó.” Lục Quyết cực kỳ cương quyết.
Thẩm Âm Âm bất đắc dĩ: “Vậy anh có muốn đi cùng tôi không?”
“Tôi không có thời gian, giao nó cho em”, Lục Quyết nhìn điện thoại, hắng giọng, đè thấp âm vực, mất tự nhiên nói, “Sẽ không để em mất công.”
Thẩm Âm Âm cũng học dáng vẻ của Dưa Hấu, hơi hơi nghiêng đầu, “Hả?”
Lục Quyết nói một cách không quá tự nhiên: “Để đổi lại, tôi giúp em học bù, một tuần một lần, một lần một giờ.”
“Nhưng mà mỗi ngày tôi đều nuôi chó hộ anh”, Thẩm Âm Âm bĩu môi, nhỏ giọng cò kè mặc cả với Lục Quyết, “Một tuần ba lần, một lần một tiếng rưỡi được không?”
Vừa dứt lời, cô thấy lỗ tai Lục Quyết bỗng nhiên đỏ lên, giống như ma thuật.
Tiếp theo, thiếu niên kiêu ngạo bỗng trở nên khó xử, “Vậy em phải hẹn trước, không được đi trễ về sớm…… Còn có, chỉ được tìm tôi để học bù.”
Không thành vấn đề nha.
Thẩm Âm Âm vui vẻ gật đầu.
“Hôm nay 9 giờ tối, tới phòng tôi.” Lục Quyết nói xong lời này, chạy trối chết.
Thẩm Âm Âm cảm thấy không thể hiểu được.
Nhưng Lục Quyết đồng ý giúp cô học bù, cái này khiến cô vừa vui mừng vừa bất ngờ, cô bế chó con ra ngoài, cười cười với Dưa Hấu: “Mi xem, ba mi là người khẩu xà tâm Phật, đúng không?”
Dưa Hấu gâu gâu hai tiếng.
Nó không đồng ý đâu.
Lát sau, Thẩm Âm Âm đưa Dưa Hấu ra ngoài tản bộ, mua đồ, buổi tối rất nhanh đã đến 9 giờ, Lục Quyết mới từ bên ngoài trở về.
Thẩm Âm Âm đang ngồi sô pha xem TV.
Lục Quyết thay giày ở huyền quan, lên tầng, Thẩm Âm Âm không chút biến sắc theo kịp, ôm Dưa Hấu vào lòng.
Trong nhà chỉ có thím Ngụy.
Lục Quyết biết cô đi theo sau, cũng không ngăn cản, mở cửa phòng, ném balo lên sô pha nhỏ, nhàn nhạt phân phó Thẩm Âm Âm: “Tôi đi tắm, em tự mang ghế vào đây, chuẩn bị bài tập kỹ càng.”
“Được.” Thẩm Âm Âm chần chờ đáp ứng.
Tối hôm qua cô tám chuyện với Tưởng Kiều đến ba giờ sáng, bây giờ hơi mệt, vốn muốn đổi lịch với Lục Quyết.
Anh đã đóng cửa phòng tắm rồi.
Thẩm Âm Âm kéo một cái ghế nhỏ vào, sửa sang lại đề, ngồi trước bàn của Lục Quyết.
Đây là lần đầu tiên cô vào phòng Lục Quyết.
Chính xác ra, là lần đầu tiên vào phòng con trai.
Lục Thiệu Tu không tính, đối với Thẩm Âm Âm mà nói, anh ấy giống bề trên hơn.
Thẩm Âm Âm ngượng ngùng nhìn quanh, nhưng có vẻ rất không lễ phép, cô đành lấy kịch bản ra, tranh thủ lúc Lục Quyết chưa ra thì học một chút.
Nhưng cái chuyện đọc kịch này, vốn dĩ khá tiêu hao năng lượng, chưa đến mười phút cô đã lăn ra ngủ rồi.
Đến khi Lục Quyết sảng khoái thoải mái đi ra, đã thấy Thẩm Âm Âm gục trên bàn, Dưa Hấu dựa vào đùi cô, ngủ đến chổng vó.
Một tay cô cầm tập giấy, một tay vuốt ve chó, khuôn mặt bình yên.
Lục Quyết thả nhẹ bước chân, đi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Thẩm Âm Âm?”
Thẩm Âm Âm bực mình vì có người quấy cô, đôi mày nhăn lại, lông mi run lên run lên, nhìn qua giống y cún con, hung dữ.
“Mắng tôi trong mơ à?” Lục Quyết cong khóe miệng, “Trước giờ tôi không coi em là người giúp việc, đó chỉ là vui đùa thôi.”
Anh ngồi xuống cạnh Thẩm Âm Âm.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ nghe tiếng gió lạnh thổi ra từ điều hòa, và tiếng ngáy nhỏ của chó con.
Khuôn mặt anh tuấn tú, ngày thường có vẻ lạnh nhạt, lúc này lại hoang mang một chút.
Lông mi buông xuống, không khí không tiếng động trở dịu dàng hơn.
“Em, vì sao nói tôi tốt?” Biết rõ cô sẽ không trả lời, thiếu niên vẫn không nhịn được hỏi, “Tôi tốt chỗ nào?”