Đợi đến khi Thẩm Âm Âm mở mắt lần nữa, Địch Việt đã mặc quần áo xong, ấm ức lên án hành vi cực kỳ tàn ác của Lục Quyết với anh ta.
“Đậu, mặt đầy mùi giẻ lau!” Địch Việt không thể không rửa mặt thêm lần nữa, còn không quên chào hỏi Thẩm Âm Âm, “Hế lô, đàn em ~”
Thẩm Âm Âm mờ mịt nhìn xung quanh, không hiểu tình huống này là như nào.
Nhưng cô thấy trên tường có treo logo: LY Game Studio.
Dường như cô đã hiểu ra cái gì đó.
“L là Lục, Y là ……?”
Lục Quyết đưa cho cô một chai nước, thản nhiên nói: “Địch Việt.”
Đây là studio game do Lục Quyết và Địch Việt cùng nhau thành lập.
Điều này cuối cùng cũng giải thích được vì sao Lục Quyết thường chuồn đi vào ban đêm, sáng sớm mới trở về, ban ngày ngủ ở trường học.
Thì ra, trò chơi chính là bạn gái của anh.
Tâm tình Thẩm Âm Âm bỗng nhiên có hơi phức tạp.
Đồng thời, trong lòng cô chợt nảy lên ý nghĩ, vừa rồi Lục Quyết khăng khăng một hai phải kéo cô đến, chỉ để cho cô thấy “bạn gái” của anh thật ra không phải người?
Lục Quyết ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, mở máy tính, sau đó nhìn Thẩm Âm Âm.
Ánh mắt kia giống như đang nói: Sao em còn chưa lại đây, muốn tôi ba giục bốn mời à?
Vì thế Thẩm Âm Âm bèn đi qua ngồi.
Chỉ mấy chục bước chân ngắn, cô phải cực kỳ cẩn thận tránh các vỏ chai nước rơi trên mặt đất, cốc mì, còn có mấy tấm vải không biết là giẻ lau hay quần áo.
Nơi này thật sự rất loạn.
Đặc biệt khi so sánh với phong cách phòng ngủ của Lục Quyết, nơi này quả thật như một bãi rác tự nhiên.
Thẩm Âm Âm ngồi ở ghế máy tính, không biết nên theo ai.
Hai người đối diện, từ lúc cô và Lục Quyết bước vào, đôi mắt cũng chưa hề nâng lên, tập trung cao độ nhìn màn hình máy tính, không biết đang bận gì.
“Hơi béo là Tiểu Vương, gầy hơn chút là Tiểu Lưu, bọn họ đều là sâu nhà level max mà giờ có đốt đèn lồng đi tìm cũng không ra, không phải không để ý tới em, mà là không dám nói chuyện với con gái.”
Địch Việt ngồi cạnh Thẩm Âm Âm, giải thích cho cô.
Thẩm Âm Âm hơi do dự, rồi vẫn chủ động chào hỏi bọn họ: “Xin chào đàn anh Vương, đàn anh Lưu.”
Vì thế bả vai hai người kia đồng thời mãnh liệt run lên, càng vùi đầu thấp xuống.
Hai đường chân tóc “cao ráo” trên trán dường như sắp bốc lên làn khói nhẹ.
…… Xem ra thật sự rất “trạch”*.
*Trạch trong trạch nam.
Vì thế cô không hề “làm khó” bọn họ, chỉ nhỏ giọng hỏi Địch Việt: “Các anh đang tạo trò chơi hả?”
Địch Việt gật đầu: “Năm nay thành lập game studio, anh với Lục Quyết trả tiền, đang tạo một game MMORPG*, hai người này một người phụ trách mỹ thuật, một người phụ trách kế hoạch, anh phụ trách hoạt động và mấy thứ linh tinh khác.”
*MMORPG: Trò chơi nhập vai trực tuyến nhiều người chơi.
“Thế anh ấy?” Thẩm Âm Âm chỉ chỉ người nào đó bên trái.
“Cậu ta á, chủ yếu phụ trách khai phá”, Địch Việt bỗng nhiên dí sát lại, nhỏ giọng nói với cô, “Còn có gây khó dễ cho bọn anh, kén cá chọn canh các kiểu.”
Khuôn mặt Lục Quyết lạnh tanh, gõ gõ mặt bàn, “Yên lặng.”
Địch Việt bĩu môi, khẩu hình miệng im lặng không tiếng động nói “Bạo quân”, sau đó cho Thẩm Âm Âm một ánh mắt đồng cảm, rồi bắt đầu tập trung làm công việc của bản thân.
Thẩm Âm Âm không chơi game nhiều, cô không hiểu họ đang làm gì.
Cô bị tiếng gõ bàn phím thanh thúy vờn quanh, không thể xem màn hình máy tính Địch Việt, cô chỉ có thể ngó màn hình của Lục Quyết.
Ngón tay anh gõ rất nhanh trên bàn phím, trên màn hình có một trình soạn thảo cơ sở dữ liệu, anh tiếp tục điền nội dung mới, thỉnh thoảng dừng lại để suy nghĩ.
Cứ đến lúc này, Thẩm Âm Âm rất muốn đưa cho anh một cái bút.
Có lẽ ánh mắt của Thẩm Âm Âm cực kỳ có cảm giác tồn tại, Lục Quyết lạc trong khoang không suy ngẫm, cuối cùng cũng nhớ đến sự tồn tại của cô, anh thấp giọng nói: “Chờ tôi nửa tiếng rồi tôi đưa em về.”
“Sau đó anh lại đến đây tiếp hả?” Thẩm Âm Âm hỏi.
Lục Quyết gật đầu nhẹ, ánh mắt anh tràn ngập tự do, tựa như sao trời mênh mông ngoài cửa sổ bây giờ, có nghĩa là anh vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ.
Thẩm Âm Âm nhấp môi: “Vậy anh cứ làm việc đi, tôi tự mình kiếm chút việc.”
Đã muộn như này, lăn qua lộn lại, quá tiêu tốn sức lực.
Dù sao ngày mai cũng không đi học, cùng lắm thì giống anh, sáng mai lén lút trở về.
Cô lấy điện thoại ra, định lượn lờ Weibo, mới ấn top 2 hot search Weibo, Lục Quyết bỗng nhiên hỏi: “Em chơi game à?”
“Không biết chơi.”
Thẩm Âm Âm cho Lục Quyết xem điện thoại cô chỉ có hai trò chơi.
Một cái chỉ dựa vào chức năng rút thẻ bài trong game, phong cách tinh mỹ, nhưng không lôi cuốn lắm, hơn nữa Thẩm Âm Âm là thể chất người Châu Phi*, đã bỏ quên từ lâu rồi.
*Âu hoàng (người Châu Âu/da trắng): Người may mắn >< Người Châu Phi: Không may mắn.
Một cái khác là loại bỏ kẹo*, cô đã chơi hơn 300 level rồi, đang kẹt ở ải mới nhất.
*Như Candy Crush.
“Đưa tôi.” Lục Quyết cầm lấy điện thoại của cô, hiệu ứng âm thanh trò chơi khi kẹo bị đập vỡ có vẻ rất q*.
*Cute.
Thẩm Âm Âm không ngờ anh thích chơi cái này.
“Ờm..thế tôi thì sao?” Cô phát hiện đôi khi Lục Quyết như trẻ con vậy, nhìn thấy cô lấy ra đồ chơi mới, sẽ cướp lấy để chơi.
Trộm nghĩ xíu, điểm này giống với Lục Tây Qua ghê.
Lục Quyết cúi người lại gần, mở máy tính trước mặt Thẩm Âm Âm, click một loạt trình tự gì đó, vận hành trò chơi.
Bối cảnh vừa đen vừa đỏ, âm thanh khiếp người, phong cách quỷ dị ……
“Đây là cái gì thế?” Thẩm Âm Âm phản xạ có điều kiện định trốn đi, lại bị Lục Quyết đè lại bả vai.
Giọng anh hơi khàn khàn, hơi thở lười nhác dừng lại bên tai cô, bởi vì mệt mỏi mà có vẻ dịu dàng: “Em chơi cái này, giải ải.”
Thẩm Âm Âm túng túng nói thầm: “Có thể cho tôi chơi trò chơi dương gian được không vậy?”
Lục Quyết bật cười: “Cái này không khủng bố, giết thời gian khá ổn, em thử xem.”
Thẩm Âm Âm bối rối nhìn anh.
Sao cô lại có cảm giác, Lục Quyết rất “tích cực”, đẩy mạnh tiêu thụ trò chơi với cô.
“Đàn em, trò chơi này là Lục Quyết tạo lập đấy, em chơi thử xem, cũng không tệ lắm.” Địch Việt cũng thò qua, gia nhập đại quân đa cấp.
Thẩm Âm Âm kinh ngạc nhìn Lục Quyết: “Anh làm?”
Một cánh tay anh chống trên ghế Thẩm Âm Âm, bình tĩnh gật đầu, vẻ mặt tỏ vẻ chẳng có chuyện gì lớn, nhưng cô vẫn nhạy bén nhận ra từ vẻ mặt sóng yên gió lặng của anh, một chút xíu kiêu ngạo.
Địch Việt và Lục Quyết quả thật là hai loại tính cách, trời sinh nói nhiều, anh ta kịp thời giải thích: “Studio này được mua bằng tiền bán game đó đấy, em ủng hộ một chút nhá?”
Thẩm Âm Âm phối hợp bày ra vẻ mặt tò mò: “Bán bao nhiêu tiền?”
“Lại đây, anh nói nhỏ cho mà nghe.” Địch Việt vẫy tay, muốn Thẩm Âm Âm thò lại gần.
Lục Quyết bỗng nhiên phát tác, kéo ghế Thẩm Âm Âm ngồi về hướng mình, không chút để ý nói, “Yên lặng đi, đừng ảnh hưởng người khác.”
“Mình ảnh hưởng ai?” Địch Việt ngốc nghếch.
Ánh mắt “Bạo quân” không chút biến sắc dừng trên hai người béo và gầy.
Tiếc là, hai người bọn họ cực kỳ không biết cố gắng, không hề hiểu được ám chỉ của Lục Quyết, ngược lại cúi đầu càng thấp hơn.
Lục Quyết làm như chẳng có việc gì nói: “Ảnh hưởng đến tôi.”
“Ha, mình im miệng, không quấy rầy cậu và đàn em……” Địch Việt hậm hực quay lại đi, còn trộm làm một cái kí hiệu số sáu cho Thẩm Âm Âm.
Đối với một học sinh trung học có độ keo kiệt sánh ngang với Grandet*, đây chắc chắn là một khoản tiền khổng lồ.
*Tại thị trấn Saumur – một địa phương buồn tẻ của nước Pháp, lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.
Tuy rằng phong cách trò chơi này nhìn qua hơi quỷ dị, nhưng nghĩ đến đây là do Lục Quyết tạo lên, lòng hiếu kỳ lập tức thắng nỗi sợ hãi.
Muốn chơi thử xem, thứ mà anh dành tâm trí để tạo lên.
Chỉ là ý nghĩ đơn thuần như vậy thôi.
Trò chơi cũng không đáng sợ như Thẩm Âm Âm nghĩ, tắt nhạc đi, hơi thiếu bầu không khí khẩn trương, ngược lại có thể càng tập trung vào qua ải.
Cô còn chẳng nhận ra hiệu ứng kẹo vỡ dừng lại khi nào, nhanh chóng mở được bí ẩn đầu tiên trong trò chơi, Lục Quyết bỗng nhiên vỗ vào ghế dựa của cô.
“Xong rồi, trở về thôi.”
Thẩm Âm Âm còn đang trầm mê trong trò chơi, lưu luyến nói, “Bây giờ về rồi á?”
“Chuyện của tôi đã xong”, Lục Quyết nhìn thời gian, “Hai giờ, cô Thẩm định thức cả đêm sao?”
Thẩm Âm Âm bất đắc dĩ đứng lên: “Lần sau tôi có thể chơi tiếp không?”
Lục Quyết nhìn thanh tiến độ của cô, thay cô lưu lịch sử, ghi nhớ tài khoản, “Về đi, tôi cài vào máy tính em một cái.”
Lúc rời đi, Thẩm Âm Âm nói tạm biệt với Địch Việt.
Cô cảm thấy, ánh mắt muốn nói lại thôi của Địch Việt, như muốn nói gì đó với cô.
Đêm đó về đến nhà, không ai phát hiện hai người bọn họ, Thẩm Âm Âm vẫn một đêm không ngủ.
Lần đầu tiên cô làm chuyện nửa đêm mới về nhà này, lại còn là đi cùng Lục Quyết, chỉ là khi nghĩ cách ngăn cản Lục Tây Qua sủa đã phí bao công sức rồi.
Còn cái game kia……
Ki chơi game quá tập trung, không kịp nghĩ cái khác, hiện tại bình tĩnh lại, nhớ đến cảm giác khẩn trương lo sợ này là Lục Quyết mang đến, cô cảm thấy cực kỳ vi diệu.
Giống như, quen biết thêm một Lục Quyết khác lạ.
Hôm sau ở trường, tinh thần Thẩm Âm Âm uể oải, đi học không ngừng ngủ gà ngủ gật, lúc bị giáo viên tiếng Anh gọi lên đọc bài về nhà, suýt bị bắt quả tang.
May mắn được Tưởng Kiều nhắc kịp thời.
“Đêm qua cậu đi ăn trộm à?” Sau khi tan học, Tưởng Kiều không nhịn được hỏi.
Thẩm Âm Âm che miệng ngáp một cái: “Hôm qua thức đêm chơi game.”
“Chơi gì thế, làm ruộng hay pubg, vô team mình đi, tôi đưa cậu bay.” Đào Tử Dương từ phía sau thò lên.
“Xê ra, liên quan đến cậu à”, Tưởng Kiều trừng cậu ta một cái, cười tủm tỉm nói với Thẩm Âm Âm, “Vào team mình nè……”
Thẩm Âm Âm giơ tay cản cô ấy: “Mình không chơi cái đó.”
“Thế cái gì?”
“Một tựa game PC*, vượt các ải khủng bố, gọi là 《 Khi cô ấy tỉnh lại 》.”
*PC: Máy tính.
Tưởng Kiều bỗng nhiên nhớ tới, “Mình đã từng chơi, nhưng chơi một mình thật sự rất sợ…… Cậu đã vượt game rồi á?”
Thẩm Âm Âm cười: “Còn chưa vượt game, mình vừa mới chơi đến khi nữ chính tỉnh lại gặp được điện thoại khủng bố.”
“Ui da, nơi đó đáng sợ ghê ấy……” Tay Tưởng Kiều chống cằm, suy tư nói, “Nhưng mà người tạo lên trò chơi này, thật sự rất giỏi.”
Trong lòng Thẩm Âm Âm lâng lâng.
Người làm trò chơi, là người cô quen biết.
Tuy rằng trò chơi này không liên quan đến cô, nhưng Thẩm Âm Âm bỗng nhiên có cảm giác được chung vinh dự.
Bạn học ngồi cạnh cửa gọi Thẩm Âm Âm, nói có người tìm cô.
Thẩm Âm Âm đi ra khỏi lớp, thấy Địch Việt.
Nhưng việc Địch Việt đến tìm cô cũng không ngạc nhiên lắm, tối hôm qua, rõ ràng anh ta có chuyện muốn nói với cô, chỉ ngại có Lục Quyết ở cạnh.
“Chuyện gì thế?” Thẩm Âm Âm hỏi.
Địch Việt ngượng ngùng sờ sờ tóc, có hơi không mở miệng được, “Thật ra, là chuyện của Lục Quyết, muốn em giúp đỡ chút.”
“Anh nói trước đi, nhưng tôi không đảm bảo có thể giúp.” Thẩm Âm Âm có chuẩn bị tâm lý, nói trước rõ ràng.
Đôi mắt Địch Việt nặng trĩu, thở dài nói: “Là tựa game gần đây của bọn anh……”
Anh ta giải thích cho Thẩm Âm Âm nghe, Lục Quyết và anh ta thành lập game studio, tựa game gần nhất đã hoàn thành gần 70%.
Nhưng lúc này hai người lại nảy ra ý kiến khác nhau.
Game studio nghiên cứu và phát triển trò chơi trong nước, phần lớn đều rất khó kiếm lời, chỉ có bán game cho nhà phát hành, thu lời bằng cách bán bản quyền.
Đây là đường đi của phần lớn game studio, cũng là ý định của Địch Việt.
Nhưng mà Lục Quyết không đồng ý, với việc này anh vô cùng quyết đoán, không nhượng bộ chút nào.
“Anh đã bàn bạc xong với một công ty, bên kia sẵn sàng chia 30% lợi nhuận, rất có thành ý.” Giọng điệu Địch Việt cực kỳ buồn rầu.
Thẩm Âm Âm gật gật đầu, “Nhưng Lục Quyết không chịu bán.”
“Đúng vậy, cậu ta là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, muốn hoàn thiện chi tiết, hoàn thành sản phẩm, anh hiểu được, anh cũng là người yêu thích trò chơi……”
Thẩm Âm Âm lẳng lặng chờ anh ta nói tiếp.
Địch Việt tựa tay trên lan can, ủ rũ cụp đuôi nói: “Nhưng bây giờ đã lớp 12, thời gian gấp rút, anh không còn nhiều thời gian rảnh rỗi, cho nên muốn tốc chiến tốc thắng, kết thúc hạng mục này.”
“Cho nên, anh nhờ em hỗ trợ?” Thẩm Âm Âm nhìn anh ta.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Địch Việt, hoàn toàn không giống phong cách hoa hoa công tử miệng đầy ngả ngớn khi trước của anh ta.
Địch Việt gật đầu: “Đúng vậy, muốn nhờ em nói chuyện với Lục Quyết.”
“Em?” Giọng điệu Thẩm Âm Âm mờ mịt, “Em nói với anh ấy, sẽ có ích à?”
Trong nháy mắt, Địch Việt lại khôi phục giọng điệu công tử phóng đãng, anh ta cười nói: “Nếu em nói, hơn nửa là thành công.”
Thẩm Âm Âm trầm mặc không nói.
“Đàn em, em giúp anh đi, anh bảo đảm, mặc kệ có thành công hay không, anh sẽ mời em ăn đồ ngon xa xỉ một tháng!” Địch Việt chắp tay trước ngực, liên tục vái lạy.
Tuy rằng không tiếp xúc với đàn em nhiều lắm, nhưng nhìn qua tính tình cô tốt, dáng vẻ đáng yêu dễ thương.
Quan trọng nhất là, có thể làm cho cái tính tình thối của Lục Quyết trở nên dịu dàng, còn tự mình mang cô đến studio.
Kinh nghiệm phong phú cho Địch Việt trực giác, quan hệ của bọn họ không đơn giản.
Không ngờ, Thẩm Âm Âm lại nói: “Rất xin lỗi, Địch Việt, em không thể đồng ý.”
Ánh mắt dịu dàng ngày thường của cô, bây giờ lại cực kỳ kiên định, không có hề có đường để thương lượng.
Cái ánh mắt này, thế mà lại giống Lục Quyết đến vậy.
Địch Việt không nhịn được nhíu mày: “Vì sao?”
Cái này khiến Thẩm Âm Âm nhớ đến rạng sáng hôm nay, cùng Lục Quyết về nhà, cô ngồi ở ghế phụ, hỏi vấn đề kia.
“Vì sao anh lại muốn mở game studio?”
Bóng đêm dịu dàng, hoặc có lẽ vì Lục Quyết đã xử lý xong vấn đề khó, tâm trạng rất tốt, anh thế nhưng vui vẻ giải đáp cho cô: “Vì thích cũng là vì muốn chứng minh.”
Trên đường vắng vẻ người đi, thành phố rơi vào ngủ say, một cơn gió nhẹ lướt qua khuôn mặt cô, dù sương mù dày đặc bao phủ không trung đến mức không nhìn thấy sao trời, nhưng Thẩm Âm Âm lại cảm thấy khoảnh khắc kia thật hiếm có.
Thiếu niên yêu thích và chuyên tâm với công việc, cũng rất khó tìm.
Anh nói muốn chứng minh, có lẽ không phải muốn chứng minh cho ai xem cả, giống như những bài thi bị ném vào thùng rác, anh chỉ muốn chấm điểm tuyệt đối cho bản thân.
Mà trước khi hạ bút, anh đã nghĩ các bước tiếp theo.
Dưới vẻ ngoài bất cần, cất giấu tinh tế và chấp nhất không ai biết đến.
Thẩm Âm Âm nói: “Bởi vì, không muốn gây trở ngại cho việc anh ấy muốn làm.”
“Nhưng mà……” Địch Việt nghĩ thầm, cái này đâu gọi là lý do.
“Em biết anh cũng có chuyện khó xử, vậy anh cố gắng thuyết phục anh ấy nha, em tin anh!” Thẩm Âm Âm không hề cho anh ta cơ hội nói chuyện, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay, quay đầu chạy vào lớp.
Địch Việt sững sờ tại chỗ.
Anh ta không nhìn nhầm chứ?
Dáng vẻ Thẩm Âm Âm cười rộ lên, sao lại có chút bóng dáng của Lục Quyết?
Đều không thể đoán trước, nhưng cũng không thể từ chối.
Quả nhiên vật họp theo loài sao?
Thẩm Âm Âm trở về chỗ ngồi, thấy Địch Việt chán nản biến mất ở cửa sau, cô nhỏ giọng xin lỗi trong lòng.
Mỗi người đều có phiền não riêng, cô cũng có.
Ngày kia là chủ nhật, cũng là sinh nhật dì Trịnh.
Đây cũng là sinh nhật đầu tiên sau khi bà quay về Lạc thành, lần này sẽ long trọng hơn các lần trước, chú Lục còn tìm đội ngũ chuyên nghiệp tới sắp xếp, nghe Lục Thiệu Tu nói, ngoại trừ người nhà, còn có rất nhiều bạn bè trong vòng.
Lúc ấy, Lục Quyết có ở nhà, nhưng anh chẳng hề phản ứng gì với chuyện này.
“Sinh nhật mẹ năm nay, em đừng có nổi loạn, chuẩn bị quà đừng đến trễ, nếu không tới,” Lục Thiệu Tu nửa đùa nửa nghiêm túc nói, “Xử đẹp em.”
Nói là nói như vậy.
Nhưng Lục Quyết là người ngoan ngoãn nghe lời ư? Đến nỗi uy hiếp, cũng vô dụng với anh.
Thẩm Âm Âm rất lo lắng, có khả năng Lục Quyết thật sự sẽ không xuất hiện.
Mấy ngày nay, Lục Quyết như tàng hình, không đi đến trường, cũng không về nhà, Thẩm Âm Âm có thể đoán anh đang ở đâu.
Cô đã thử gọi cho Lục Quyết một lần, chỉ nói vài câu, Lục Quyết đã vội vàng ngắt máy.
Căn bản không kịp nhắc tới sinh nhật dì Trịnh.
Chủ nhật rất nhanh đã đến.
Hôm nay Thẩm Âm Âm nghỉ phép, nhân viên công tác cần phải trang trí hội trường, buổi chiều, Thẩm Âm Âm phụ trách kéo dì Trịnh ra ngoài dạo phố, đến buổi tối mới được về.
Đây là chú Lục đã nói, phải cho bà ấy kinh ngạc vui mừng.
Chú Nhàn lái xe, đưa bọn họ tới một trung tâm thương mại, Thẩm Âm Âm vui vẻ lôi kéo Trịnh Chỉ Như đi dạo phố, từ quầy thời gian quốc tế đến tận cửa hàng trang sức ở tầng 3.
Thẩm Âm Âm mang theo thẻ ngân hàng mà chú Lục cho, hôm nay dì Trịnh thích cái gì, đều trực tiếp quăng tiền mua ngay.
Nhưng cả đường đi Trịnh Chỉ Như đều không có hứng thú gì, cái gì cũng chưa mua đã nói bản thân mệt mỏi.
Thẩm Âm Âm đành phải lâm thời thay đổi kế hoạch, đưa Trịnh Chỉ Như đến quán cà phê ngồi nói chuyện phiếm.
“Dì, lát nữa chúng ta đi xem phim được không?” Thẩm Âm Âm lấy điện thoại ra để bà nhìn các bộ phim mới, “Bộ phim hành động này khá ổn, còn bộ linh dị này đánh giá cũng cao……”
Trịnh Chỉ Như quét mắt nhìn màn hình, một tia sáng xuất hiện trong mắt bà, bà click mở một bộ trong đó: “Cái này thì sao?”
Là một bộ phim hoạt hình.
Thẩm Âm Âm nói: “Đây là chiếu lại một bộ phim hồi trước, dì chưa xem ạ?”
Trịnh Chỉ Như nắm muỗng bạc, hơi hơi quấy, mỉm cười nói: “Vốn định xem, vé cũng đã mua, Tiểu Quyết ở nhà chờ ba nó tới đón, nhưng đột nhiên lại có việc, đành phải để ông nội đưa đi.”
“Thế anh ấy có đi không ạ?” Trong lòng Thẩm Âm Âm căng thẳng.
“Không có”, Trịnh Chỉ Như cười khổ lắc đầu, “Nghe nói nó nhốt bản thân trong phòng, cáu kỉnh không ăn không uống, lúc đó dì đang trên máy bay, không có cách nào nhận điện thoại của nó.”
Thì ra dì Trịnh nghĩ đến Lục Quyết.
Khó trách thất thần lơ đãng suốt.
“Dì, thật ra Lục Quyết anh ấy……” Thẩm Âm Âm bỗng nhiên chán ghét cái miệng vụng về của bản thân, cô rất hiếm khi nhìn thấy dì khổ sở như vậy, cô không biết nên an ủi như nào.
Dì Trịnh cười, sờ sờ đầu Thẩm Âm Âm: “Dì biết, con cố ý đưa dì ra đây, là chú Lục dặn thế phải không?”
“Uhmm, cái này……” Thẩm Âm Âm xấu hổ cười.
“Được rồi, đừng giả vờ nữa, dì biết lâu rồi”, dì Trịnh cong khóe miệng, vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa vui vẻ, giống y chang hai đứa con trai của bà, “Lão Lục thật nhàm chán, già rồi già rồi, còn làm ba cái chuyện linh tinh này.”
Thẩm Âm Âm chỉ lo cười ngây thơ, “Chú cũng vì muốn để dì vui vẻ thôi.”
Trịnh Chỉ Như chỉnh lại cái khăn lụa tinh xảo quanh cổ, cười nhạt nói: “Chỉ cần cả nhà ở bên nhau, vui vui vẻ vẻ ăn một bữa cơm, thì dì thấy vui nhất rồi.”
Cuối cùng, Thẩm Âm Âm và Trịnh Chỉ Như cùng xem một bộ phim hành động, ở bên ngoài đi lung tung đến 6 giờ mới về nhà.
Trịnh Chỉ Như ghét bỏ cái ý tưởng cũ kỹ không chút sáng tạo này, nhưng vẫn phối hợp với chú Lục, giả vờ không biết gì hết, lúc vào đến cửa, ánh đèn sáng lên, mọi người đồng thanh hô lớn “Sinh nhật vui vẻ”, bày ra vẻ mặt kinh ngạc vui mừng.
Thẩm Âm Âm cảm thấy, dì Trịnh thật sự rất yêu rất yêu chú Lục.
Nếu không sẽ không giả vờ hoàn hảo như vậy……
Ăn xong bữa tối, mỗi người thay phiên tặng quà, chú Lục tài đại khí thô, tặng một nhà máy rượu vang ở Pháp, Lục Thiệu Tu tặng một chiếc đồng hồ xa xỉ, Thẩm Âm Âm nghèo nhất, chỉ có tiền tiết kiệm, cũng không thể mang ra cái đồ gì đắt tiền.
Cô tốn bao công sức, ghép ảnh và video người trong nhà thành một đoạn vlog, ghép thêm âm nhạc, rồi đưa cho nhân viên công tác.
Về phần của Lục Quyết, là cô tìm được ảnh hồi nhỏ của anh, cộng thêm chụp lén trong khoảng thời gian này, miễn cưỡng ghép vào được.
Khi mọi người đã tặng quà xong, tắt đèn, mở đoạn phim ngắn, Thẩm Âm Âm tặng Trịnh Chỉ Như một bó hoa hồng vàng bà ấy thích nhất, “Dì, sinh nhật vui vẻ!”
Cô nhìn thấy trong mắt Trịnh Chỉ Như có nước mắt, một nửa là vui vẻ, một nửa là tiếc nuối.
Rõ ràng là vai chính của bữa tiệc sinh nhật hôm nay, nhưng lại trầm mặc hơn ngày thường rất nhiều, trạng thái lơ đãng, không chú tâm.
Trong toàn bộ quá trình sinh nhật, Trịnh Chỉ Như thường thường nhìn về phía huyền quan, Thẩm Âm Âm biết, bà đang đợi một người.
Thẩm Âm Âm đã lén trốn đến toilet gọi cho Lục Quyết, nhưng anh vẫn không nhận.
Mãi cho đến phân đoạn chụp ảnh gia đình cuối cùng, anh vẫn chưa xuất hiện.
Trịnh Chỉ Như vẫn luôn bảo nhiếp ảnh gia chờ một chút, lại chờ mười phút, sắc mặt chú Lục và Lục Thiệu Tu đều không tốt lắm, nhưng vì làm dì Trịnh vui vẻ, nên vẫn cố duy trì vẻ ngoài chu đáo.
“Dì, dì chờ một chút, con gọi cho Lục Quyết lần nữa.” Thẩm Âm Âm cầm điện thoại đi ra ngoài.
“Không cần……”
Một tiếng thét cao hơn từ phía sau vang lên, Thẩm Âm Âm kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy dì Trịnh đột nhiên ngất xỉu, mọi người hoảng hốt vây quanh bà.
Đúng lúc này, điện thoại Lục Quyết cuối cùng cũng gọi được, giọng điệu tràn đầy mệt mỏi: “Sao?”
“Anh về nhà nhanh……” Giọng nói Thẩm Âm Âm run rẩy không khống chế được.
Tiệc sinh nhật kết thúc, chú Lục nhanh chóng đưa dì Trịnh đến bệnh viện gần nhất.
Chú Lục ở trong phòng cấp cứu, Lục Thiệu Tu và Thẩm Âm Âm chờ ở bên ngoài.
Mùi sát trùng tràn ngập trong bệnh viện, có cảm giác lạnh băng của hiện thực, lối đi ngang dọc, ánh đèn trắng lạnh chói mắt, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng than khóc tê tâm liệt phế.
Thẩm Âm Âm lo lắng đến mức không nói thành lời, tâm trạng lúc cao lúc thấp.
Từ cái ngày bị mẹ bỏ mặc, cô chưa từng sợ hãi như vậy thêm lần nào nữa.
Dì Trịnh sẽ không sao, sẽ không có việc gì, cô không ngừng lặp lại trong lòng.
Lục Thiệu Tu luôn luôn trầm ổn, lúc này lại không che giấu được sắc mặt tái nhợt, điều này làm anh có khoảng cách với những biểu hiện thường ngày, như đang ẩn nhẫn gì đó.
Mười phút sau, Lục Quyết mới khoan thai tới muộn.
Sắc mặt anh không tốt lắm, đôi mắt nhàn nhạt màu xanh lá, dường như đã vài ngày chẳng nghỉ ngơi.
Thẩm Âm Âm ngẩng đầu đối diện với anh.
Còn chưa kịp nói gì, Lục Thiệu Tu đứng lên trước, trầm giọng nói: “Lục Quyết, em đi với anh, Âm Âm, em ở đây.”
Sau đó, đi về phía lối thoát hiểm.
Lục Quyết nhìn Thẩm Âm Âm một cái, lại nhìn cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, trầm mặc theo sau.
Lối thoát hiểm không có người, đi vào, đèn cảm ứng sáng lên, treo trên đỉnh đầu người ta, chiếu mọi thứ đến sáng trưng.
Sợ hãi, phẫn nộ, lo lắng, xa cách, thất vọng, tất cả đều không thể che giấu được.
“Muốn nói gì?” Giọng Lục Quyết khàn đặc.
Lục Thiệu Tu rút điếu thuốc ngậm vào miệng, nghiêng đầu đốt lửa, một tay kéo xuống caravat màu xanh đen, chậm rãi quấn quanh tay phải, quay đầu lại, dùng sức đánh vào cằm Lục Quyết.
Lục Quyết đã sớm biết động tác tiếp theo của anh ấy.
Nhưng anh không hề trốn, bướng bỉnh nhận một đấm này, anh nghiêng ngả về bên cạnh một chút, khóe miệng chảy máu.
Một chiếc hộp nhỏ màu hoa hồng lăn xuống đất từ túi áo khoác của anh.
___________________
Tác giả có lời muốn nói: Ban đầu thì chương này chia làm hai chương, nhưng mà trưa nay không có thời gian đăng.Lần này Tiểu Lục sẽ không đau khổ vô ích, chương sau cho cậu ăn đường ha~