"Không! Không thể nào!" Kiru Kokoroshi vẫn không tin, "Sao mày có thể? Rõ ràng tao đã thấy đao khí xuyên qua thân thể mày, chẳng lẽ thân thể mày là ảo ảnh?"
"Đao khí của bọn mày yếu quá. Tao sẽ cho bọn mày thấy thế nào mới gọi là đao khí!"
Lý Dục Thần dang rộng hai tay, những ánh đao vừa xuyên qua thân thể anh bỗng xuất hiện ở sau lưng anh, đan xen thành một tấm lưới đao.
Tấm lưới đao ấy tựa như đang bị thứ gì đó giữ lại.
Sau đó, từng đợt ánh đao, từng đường nét trên lưới đao, bắt đầu phát sáng rực rỡ.
Cac kiem sĩ tren boong tau dều nhìn voi vẻ khiep sợ, trợn tròn mắt há hốc mồm.
Những đao khí đó rõ ràng là do họ phát ra, vị trí không hề thay đổi, thậm chí họ còn nhận ra được nhát chém nào là của mình.
Nhưng đao khí sao có thể dừng lại?
Không chỉ dừng lại, mà còn sáng chói hơn, như thể có ai đó liên tục truyền năng lượng vào, khiến chúng trở nên mạnh mẽ hơn.
Họ thấy người đàn ông đang dang rộng hai tay kia khẽ vung tay về phía trước, như đang xua đi thứ gì đó.
Tấm lưới đan từ các ánh đao rực rỡ ấy lập tức bật ngược trở lại.
Đây là cảnh tượng kỳ lạ nhất, kinh ngạc nhất mà họ từng chứng kiến trong suốt cuộc đời này, cũng là khung cảnh cuối cùng họ được nhìn thấy trong đời.
Ngay sau đó, cơ thể họ bị lưới đao xé nát thành từng mảnh vụn.
Đao khí để lại những vết cắt sâu trên boong tàu vững chắc, như thể hoa văn lưới đã được khắc từ khi tàu mới rời xưởng.
Kiru Kokoroshi chấn động đến mức không thể diễn tả.
"Mày ... mày ... "
Nhìn Lý Duc Than toi gần, đoi tay Kiru Kokoroshi run ray không ngừng, cảm giác không thể nắm chặt thanh đao nữa.
Hắn ta đã mất đi dũng khí để vung đao.
Lý Duc Thần bước qua bên cạnh hắn ta, chang buồn liếc mắt nhìn thêm lần nào.
Kiru Kokoroshi đứng trên boong tàu, rất lâu, rất lâu.
Khi mặt trời lặn dần nơi đường chân trời phía Tây, ánh hoàng hôn chiếu rọi hòa cùng máu tươi trên boong tàu, tỏa ra ánh đỏ rực rỡ.
Kiru Kokoroshi quỳ xuống, vén áo, đặt thanh đao ngang trước bụng.
Hắn ta dồn hết toàn bộ dũng khí, trước khi màn đêm buông xuống, vung nhát đao cuối cùng trong đời, đâm sâu vào bụng mình.
"Sư phụ ... "
Xa tận Kinh Đô, trong khuôn viên rộng lớn của gia tộc Mitarai, Mitarai Kura đang đứng dưới tán cây anh đào.
Đây là một cây anh đào nở muộn.
Hoa anh đào ở Kinh Đô đã tàn từ lâu, chỉ riêng cây anh đào này vẫn đang nở rộ vào tháng chín.
Ông ta thở dài: "Hầy, cái gì nên tàn thì cuối cùng vẫn sẽ tàn thôi!"
Một người trông giống quản gia bước vào sân, cúi người nói: "Thưa đại nhân, đại nhân Jange đã xuất quan rồi."
"Ô?" Mitarai Kura lộ ra vẻ mặt vui mừng, phất tay nói: "Đi, tôi phải đến thăm đứa em trai ngoan của tôi!"
Cánh hoa anh đào trong lòng bàn tay ông ta rơi xuống, lẫn vào những cánh hoa rơi đầy trên mặt đất, lộn xộn chẳng thể tìm ra.