Trân Châu là một cô gái xinh đẹp, nếu không có chiếc đuôi của loài cá, đưa cô ấy về thành phố, để cô ấy đi dạo trên phố, chắc chắn sẽ cô ấy sẽ trở thành biểu tượng cho mọi người ngắm nhìn.
Cô ấy bị giam trong lồng treo dưới đáy tàu Quan Kình Hoàn. Lồng được làm bằng thanh sắt to bằng cánh tay, hàn chặt, bốn góc lồng và trên dây xích đều có dán phù chú.
Khi Lý Dục Thần xuất hiện trước lồng, Trân Châu kinh ngạc nhìn người đàn ông ung dung đứng dưới nước như đứng trên đất liền này.
Không biết vì sao, cô ấy lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Trân Châu bình tĩnh nhìn anh, bơi tới trong sóng nước bập bềnh.
Lý Dục Thần phá nát phù chú, bóp gãy thanh sắt, rồi quay người rời đi.
Trân Châu bơi ra theo anh.
Cô ấy phát hiện vùng nước phía trước nhìn tưởng chảy nhẹ, nhưng thực chất tốc độ chảy cực nhanh, chỉ cần khẽ quẫy đuôi cá, là có thể phóng cao như chim bay trên trời.
Tốc độ này, nhanh hơn nhiều so với đi theo dòng hải lưu dưới đáy biển.
Đã rất lâu rồi cô ấy không được tận hưởng cảm giác sung sướng và tự do này.
Mà người đàn ông đi trước dẫn đường cho cô ấy, lại không hề bày ra bat kỳ tư thế bơi lội nào, cứ trôi thẳng theo dòng nước sâu, tay chắp sau lưng, di chuyển chậm rãi, như đang đi dạo trong vườn hoa tươi ngát.
Trân Châu ngưỡng mộ lắm!
Cô ấy ước ao được đi dạo trên bờ, xem những đỉnh nui đâm vút qua tầng mây, ngắm dòng sông chảy xiết, cả những tòa cao ốc chọc trời ở thành phố nơi loài người có hai chân trong truyền thuyết sinh sống.
Truyền thuyết kể rằng, người cá vốn có chân, nhưng bị thần nguyền rủa, chân biến thành đuôi cá, chỉ có thể sống dưới biển.
Có lời tiên đoán, nói sẽ có một vị tiên nhân tới cứu vớt bọn họ, mỹ nhân ngư xinh đẹp nhất, sẽ nối gót theo bước tiên nhân, tới nhân gian, học pháp thuật của tiên, phá bỏ lời nguyền cổ xưa, đưa tộc người cá quay lại với đất liền.
Trân Châu nhìn bóng lưng uy nghiêm của người đàn ông trước mặt, trong lòng suy nghĩ không thôi.
Nhưng người này không đưa cô ấy lên bờ, mà đưa cô ấy đến chỗ cha Xà Cừ của cô ấy.
Người cá đang lo lắng chờ đợi thấy Trân Châu về, bèn vui mừng nhảy tới như một chú cá heo.
Xà Cừ kích động rơi nước mắt, liên tục quỳ sụp cảm ơn Lý Dục Thần: "Cảm ơn tiên nhân! Cảm ơn tiên nhân!"
"Người đã cứu về được rồi, các ông về nhà đi."
Lý Dục Thần nói xong định đi, anh còn phải về hội họp với Lục Kính Sơn nữa.
"Xin chờ đã!" Trân Châu được anh cứu giờ mới cất giọng.
Lý Dục Thần quay đầu kinh ngạc: "Cô cũng biết nói tiếng người à?"
“Phải, tôi học cùng cha tôi từ nhỏ, tôi rất thích cuộc sống trên cạn của những người bình thường." Trân Châu đáp.
"Cuộc sống của người bình thường?" Lý Dục Thần ngạc nhiên cười: "Cô nghĩ người như thế nào mới là người bình thường? Không lẽ các cô không phải người bình thường sao?"
Trân Châu đáp: "Đương nhiên là người có hai chân như anh rồi, chứ không phải người có đuôi cá như chúng tôi."
Lý Dục Thần nhìn ông ta, dở khóc dở cười, nói phải, cũng không hắn là phải, nói không phải, cũng không hẳn là không phải.
Trân Châu nói: "Nhưng, truyền thuyết nói chúng tôi bị nguyền rủa, chân mới biến thành đuôi của người cá."
“Bị thần nguyền rủa hả?"
Lý Dục Thần không dám khẳng định thật giả, có khi truyền thuyền càng lâu đời càng có khả năng là thật, ngược lại, những truyền thuyết cận đại lại có độ tin cậy không cao. Bởi vì xã hội phát triển dần khiến con người mất đi lòng tin và sự chân thành.