"Sư đệ?"
Kiru Kokoroshi nhíu mày.
Hắn ta mặc nhiên cho rằng các đảo chủ của đảo Cửu Long là sư huynh sư đệ của nhau, nếu là sư đệ, không phải nhị đảo chủ thì cũng là tam đảo chủ.
Theo như tình báo của gia tộc Mitarai, tu vi của nhị đảo chủ và tam đảo chủ đều rất tầm thường, chẳng đáng lo ngại. Kiru Kokoroshi thậm chí còn không buồn nhớ tên của họ.
Nhưng rõ rang tình báo đã đánh giá thấp bọn họ, người trước mắt này có thể không một tiếng động mà xuất hiện trên thuyền của hắn ta, thực lực tuyệt đối không thể nào là "tầm thường."
Bên cạnh, Noumi Ichikaku cũng từng xem qua tình báo về đảo Cửu Long, nhưng gã không nghĩ nhiều như Kiru Kokoroshi
"Ha ha, chỉ dựa vào mày mà cũng muốn thuyền trưởng Kiru ra tay sao?" Gã cao giọng nói: "Qua được cửa của tao trước rồi nói tiếp!"
Noumi Ichikaku là Vua săn cá voi của Đông Doanh, đồng thời cũng là một cao thủ võ đạo. Nếu không có chút thực lực, sao gã có thể lăn lộn trên biển suốt bao năm trời và đạt được danh hiệu "Vua săn cá voi" chứ?
Kiru Kokoroshi liếc nhìn gã, chân mày càng nhíu chặt, nhưng không ngăn cản.
Noumi Ichikaku rút thanh đao bên hông ra.
Đó là một thanh trường đao thực thụ của võ sĩ, dài hơn thanh đoản đao ninja của Kiru Kokoroshi nhiều, nhìn qua cũng có khí thế hơn.
Gã bước lên nửa bước, hai tay cầm đao, nâng lên ngang vai phải, chân khí toàn thân tràn vào thân đao, trong ánh mắt tràn đầy sát khí.
"Này, rút vũ khí của mày ra!" Nhìn người trẻ tuổi trước mặt vẫn bất động, gã ngạo nghễ nói: "Tao không giết kẻ tay không tấc sắt!"
Rầm!
Lời còn chưa dứt, cơ thể gã đã bay lên, đập mạnh vào tấm thép cứng của boong tàu, trở thành một đống thịt nát.
Kiru Kokoroshi nhìn người thuyền phó máu thịt be bét, vị Vua săn cá voi từng là anh hùng biển cả trong mắt người Đông Doanh này, e là đến lúc chết cũng không hiểu mình chết như thế nào?
Nếu con người có linh hồn, thì linh hồn của gã chắc chắn lúc này vẫn đang ngơ ngác, không ý thức được cái chết của mình?
Kiru Kokoroshi nắm chặt thanh đao, nhưng lần đầu tiên hắn ta cảm thấy tay mình có vẻ run rẩy.
Hoàn toàn không nhìn thấy kẻ địch ra tay như thế nào!
Điều này có nghĩa là sự chênh lệch giữa hắn ta và kẻ địch vô cùng lớn.
Đây thật sự chỉ là sư đệ thôi sao?
Vậy thì sư huynh Lục Kính Sơn, rốt cuộc mạnh đến mức nào!
Chẳng trách sư phụ từng nói, Hoa Hạ là nơi ngọa hổ tàng long.
"Chuẩn bị!" Kiru Kokoroshi hét lớn với một trăm kiếm sĩ trên boong tàu.
Đây là những kiếm sĩ mà gia tộc Mitarai cử tới hỗ trợ hắn ta trong nhiệm vụ lần này.
Trong số họ chẳng ai có tu vi bằng hắn ta, nhưng khi một trăm người hợp lại, lập thành kiếm trận, uy lực không chỉ đơn thuần là gấp trăm lần.
Sư phụ Mitarai Kura từng nói, kiếm trận này được rèn giũa qua trận chiến năm đó. Chính nhờ vào trận pháp này cùng ý chí bất khuất và kỷ luật nghiêm ngặt, những kiếm sĩ lang thang không chiếm ưu thế về số người của Đông Doanh mới có thể đối đầu với những người tu hành của Hoa Hạ, giành chiến thắng gần như áp đảo trên chiến trường ban đầu.
Trên boong tàu, các kiếm sĩ nhanh chong di chuyển, bước đi tưởng như hỗn loạn nhưng mỗi bước đều tuân theo khoảng cách và góc độ nghiêm ngặt. Không lâu sau, họ đã hình thành một thế trận vững chắc, tạo thành một vòng cung trước mặt Lý Dục Thần, bảo vệ Kiru Kokoroshi ở phía sau.
"Giết!"
Kiru Kokoroshi hét lớn.
Những kiếm sĩ vung trường đao trong tay, mỗi nhát chém hướng về một hướng khác nhau. Thoạt nhìn như đồng thời xuất chiêu, nhưng thời gian giữa từng nhát chém lại có sự khác biệt nhỏ, tạo thành một nhịp điệu đặc biệt.
Nhưng ngay khi hắn ta vừa thả lỏng, tâm trí vừa nhẹ nhõm đã ngay lập tức căng thẳng trở lại.
Bởi vì qua những khoảng trống giữa các võ sĩ trong kiếm trận, hắn ta nhìn thấy tên kia không hề ngã xuống.
"Làm sao có thể?" Kiru Kokoroshi thất kinh thốt lên thành tiếng, "Mày ... mày là người hay là quỷ?"
"Tao đưong nhiên la nguoi! Chỉ co Đong Doanh cac nguoi moi co quy." Lý Duc Thần đáp.