Sáng hôm sau, tại buổi lên triều, Thái Tử trình lên hồ sơ điều tra của Hình Bộ, ở
trước mặt mọi người đem chuyện U vương Lạc Vân Hiên thuê sát thủ khui ra.
Năm vị nội các đại thần đã rất sốc.
Người phản ứng lớn nhất ở đây là Anh Vương Lạc Dạ Thần, hắn tuyệt đối
không ngờ, người mua chuộc sát thủ hành thích mình lại là nhị đệ.
Tuy nói bình thường hắn cùng nhị đệ không ưa gì nhau, nhưng cũng chưa đến
mức sinh tử tương tàn.
Lạc Dạ Thần rất tức giận, nếu Lạc Vân Hiên ở đây, hắn nhất định sẽ đè đối
phương xuống đất đánh cho 1 trận.
Hắn tiến lên một bước, đầy phẫn nộ:
- Phụ hoàng, nhị đệ thuê sát thủ ám sát nhi thần, chuyện này tuyệt đối không thể
bỏ qua, xin phụ hoàng làm chủ cho nhi thần!
Hoàng Đế mặt trầm như nước.
Ông lạnh lùng nhìn Thái Tử, thật lâu sau mới nói:
- Thái Tử và Anh Vương ở lại, những người khác lui xuống hết đi.
Năm vị các lão đều là người tinh mắt, biết Hoàng Đế không muốn chuyện xấu
trong nhà bị truyền ra ngoài, bọn họ thức thời cáo lui.
Sau khi tất cả những người ngoài đều đi ra hết, trong Nghị Sự Điện chỉ còn lại
phụ tử 3 người.
Thấy phụ hoàng vẫn không nói lời nào, Lạc Dạ Thần nhịn không được, vội vàng
nói
- Thừa dịp nhị đệ còn chưa đi xa, chúng ta nhanh chóng phái người ngăn hắn lại.
Chuyện hành thích nhất định phải bắt hắn đưa ra lời giải thích, nếu không trong
lòng nhi thần sẽ không trôi cục tức này.
Hoàng đế lạnh lùng nói:
- Con muốn nghe lời giải thích như thế nào? Chẳng lẽ con muốn trẫm giết U
Vương báo thù cho con sao?
Lạc Dạ Thần ngây ngẩn cả người.
Hắn theo bản năng nói:
- Chuyện này nhị đệ đã làm sai, lẽ nào không nên trừng phạt hắn sao?
Hoàng đế:
- Cho dù muốn phạt, đó cũng là việc nhà của chúng ta, Thái tử chưa được trẫm
cho phép, đã trực tiếp đem chuyện này phanh phui. Con muốn để tất cả mọi
người đến đây xem trò hề của hoàng tộc chúng ta sao?
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của ông đã trở nên cực kỳ nghiêm khắc, ánh
mắt nhìn về phía Thái Tử giống như dao, vô cùng sắc bén.
Lạc Thanh Hàn rũ mắt xuống:
- Nhi thần chỉ là muốn đòi lại công đạo cho Đại Hoàng huynh mà thôi.
Lạc Dạ Thần mở to hai mắt, trong lòng cực kỳ xúc động.
Thì ra Thái tử làm những việc này, đều là vì người làm đại ca này đây.
Hoàng đế cười lạnh:
- Đừng ăn nói ra vẻ đường hoàng đến vậy. Ngươi* chính là không tin Trẫm có
thể xử trí công bằng chuyện này, nên mới cố ý làm lớn chuyện, buộc Trẫm phải
lựa chọn giữa Anh Vương và U Vương. Ngươi bây giờ thật sự là quá bản lĩnh,
ngay cả trẫm cũng dám tính kế. Trong mắt ngươi rốt cuộc còn có xem ta là phụ
hoàng nữa hay không?
(* Mình cảm thấy ông vua bây giờ thiên vị quá rồi, hẳn là tình cảm cha con sắp
sứt mẻ, nên giờ k dùng xưng hô Con - Trẫm nữa mà dùng Ngươi - Ta/Trẫm theo
từng ngữ cảnh nha)
Lạc Thanh Hàn giống như bị đả thích rất lớn, hốc mắt dần dần phiếm hồng,
thanh âm cũng có chút run rẩy:
- Thì ra, trong mắt phụ hoàng, nhi thần lại là tên tiểu nhân vì đạt được mục đích
mà không từ thủ đoạn.
Hắn cười tự giễu, nụ cười chua chát và ảm đạm:
- Nếu phụ hoàng đã nhận định nhi thần tâm tư không thuần, thì cho dù nhi thần
có giải thích thế nào cũng chỉ là vô ích. Nhi thần không có gì để nói! Phụ hoàng
muốn trách muốn phạt nhi thần ra sao cũng được, nhi thần tuyệt đối không 1 câu
oán hận!
Nói xong, hắn liền quỳ xuống, bộ dáng cam tâm tình nguyện chịu phạt.
Lạc Dạ Thần không nhìn nổi nữa, cũng quỳ xuống theo:
- Phụ hoàng, tất cả đều là vì nhi thần mà nên, không liên quan đến Thái tử. Thái
tử làm tất cả cũng là vì nhi thần, phụ hoàng muốn phạt thì phạt nhi thần đi!
Hoàng đế nhìn hai đứa con trai quỳ gối trước mặt mình, sắc mặt càng ngày càng
khó coi.
Điều ông mong muốn nhất chính là các con đoàn kết hoà thuận.
Nhưng điều ông sợ nhìn thấy nhất, cũng chính là các con đoàn kết hoà thuận.
Trước kia ông còn có thể dùng đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử để cân bằng Thái
Tử. Nhưng bây giờ nhị hoàng tử đã đi xa, trong thời gian ngắn không thể trở về.
Đại hoàng tử lại bị Thái tử mê hoặc, càng ngày càng nghiêng về phía Thái tử.
Đối thủ của Thái Tử đang từng người một biến mất.
Cục diện cân bằng mà Hoàng Đế cẩn thận tạo ra đã bị phá vỡ.
Ông nhắm mắt lại, chậm rãi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén tức giận trong
lòng.
Một lúc lâu sau, ông mới từ từ mở miệng:
- Các ngươi không cần phải làm như thế. Trẫm không chỉ là hoàng đế, mà còn là
phụ thân của các ngươi. Trẫm sẽ không để các ngươi chịu ủy khuất mà mặc kệ.
Lần này là U vương làm không đúng, là hắn có lỗi với các ngươi. Nhưng hắn
cũng đã rời khỏi Thịnh Kinh, nếu gọi hắn quay trở về sợ là sẽ khiến người ngoài
có những suy đoán không cần thiết. Như vầy đi, Anh Vương dẫn người đuổi
theo U vương, để ngươi thay thế trẫm đ.ánh cho U Vương hai mươi roi, xem
như trừng trị.
Đối với Lạc Dạ Thần mà nói, chỉ vẻn vẹn hai mươi roi thật sự là đã quá tiện nghi
cho Lạc Vân Hiên. Ít nhất cũng phải một trăm roi, đ.ánh cho ch.ết hắn.
Nhưng Lạc Dạ Thần có thể nhìn ra được, đây đã là nhượng bộ lớn nhất mà phụ
hoàng có thể làm ra.
Nếu hắn được một tấc lại muốn thêm một thước, nói không chừng phụ hoàng sẽ
trách cứ hắn không biết buông tha cho người khác. Đến lúc đó, ngược lại hắn lại
trở thành người không nói lý lẻ.
Lạc Dạ Thần chỉ có thể không cam lòng đáp:
- Nhi thần xin tuân theo ý chỉ của phụ hoàng.
- Lạc Thanh Hàn thấp giọng nói:
- Nhi thần làm tất cả những việc này, cũng không phải là muốn bức bách phụ
hoàng làm gì đối với nhị hoàng huynh. Nhi thần chỉ là muốn mượn cơ hội này,
đem hết thảy nói ra, tránh cho đại hoàng huynh cùng nhị hoàng huynh lại có ngăn
cách. Là nhi thần đã bốc đồng, làm việc không biết cân nhắc, mong phụ hoàng
cùng đại hoàng huynh thứ lỗi!
Hắn đã chủ động đưa ra bậc thang, Hoàng Đế cũng liền bước xuống:
- Thật đã phiền ngươi vất vả khổ tâm. Vừa rồi Trẫm có hơi nặng lời, các ngươi
cũng đừng để trong lòng.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm khi nãy cũng theo đó mà hòa hoãn lại.
Quan hệ giữa ba cha con dường như đã khôi phục lại sự hòa thuận.
Sau khi đi ra khỏi nghị sự điện, Lạc Dạ Thần rốt cục nhịn không được nữa, phàn
nàn với Thái tử:
- Phụ hoàng quá thiên vị nhị đệ. Nhị đệ phạm phải sai lầm lớn như vậy, thế mà
phụ hoàng cũng chỉ phạt hắn hai mươi roi.
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói:
- Đại hoàng huynh, xin hãy thận trọng nói! Nếu phụ hoàng đã đưa quyết định, thì
phận làm con như chúng ta cũng đành phải làm theo.
Lạc Dạ Thần bĩu môi, đối với bộ dáng đoan chính nghiêm túc này của Lạc Thanh
Hàn, hắn rất là khinh thường.
Lạc Thanh Hàn:
- Huynh định khi nào thì ra khỏi thành đuổi theo Nhị Hoàng huynh?
Lạc Dạ Thần đương nhiên nói:
- Tất nhiên là càng sớm càng tốt. Chờ đến khi ta đuổi kịp hắn, xem như ta không
đ.ánh ch.ết được hắn, thì cũng đ.ánh cho hắn choáng váng nha!
Lạc Thanh Hàn:
- Nghe người ta nói, xe của U Vương mất tích nửa đường. Bây giờ không ai biết
hắn ở đâu, khi huynh đuổi theo hắn, tốt nhất là nên cẩn thận một chút.
Lạc Dạ Thần rất kinh ngạc:
- Mất tích? Chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao ta không biết?
Lạc Thanh Hàn không trả lời, trực tiếp đi xa.
Lạc Dạ Thần thử gọi hắn vài tiếng, cũng không thể gọi hắn quay lại, chỉ có thể
tức giận xoay người rời đi.
Sau khi xuất cung, Lạc Dạ Thần lập tức tề tựu nhân mã, đuổi theo phương
hướng mà U vương rời đi.
Lạc Dạ Thần vốn còn nghi ngờ lời nói của Thái tử, cho đến khi hắn tự mình
kiểm tra dọc đường đi. Quả thật không thể tìm được dấu vết của U vương để lại.
Lúc này mới không thể không đối mặt với hiện thực....
U vương thật sự mất tích không thấy đâu.
Lạc Dạ Thần không tiếp tục mù quáng tìm kiếm, hắn đem toàn bộ môn khách
nuôi dưới tay ra ngoài:
- Ngày thường bổn vương cho các ngươi ăn ngon mặc ấm, bây giờ rốt cục cũng
đã đến lúc các ngươi báo đáp bổn vương. Bổn vương mặc kệ các ngươi dùng
biện pháp gì, bổn vương chỉ cần một kết quả, chính là tung tích của U Vương.
Bất cứ ai trong các ngươi có thể giúp bổn vương hoàn thành chuyện này, đều
được thưởng ba ngàn lượng bạc!