Vừa nghe đến sẽ có nhiều tiền như vậy, các môn khách đều rất hưng phấn.
Những môn khách này đến từ tứ xứ giang hồ, nên bản lĩnh cũng không giống nhau.
Bọn họ cơ hồ là mỗi người 1 cách, các hiển thần thông, kết quả thật đúng là để cho bọn họ tìm
được một chút manh mối.
- Khởi bẩm vương gia, nơi xa giá của U Vương mất tích là ở vùng núi Bình Đầu, xung quanh
không có đường đi, 2 con đường lên núi duy nhất cũng rất gập ghềnh, xe ngựa không có cách
nào đi qua. Nói không chừng U vương hẳn là vẫn còn quanh quẩn trong núi Bình Đầu.
Lạc Dạ Thần lập tức nói:
- Vậy thì các ngươi còn chờ cái gì? Mau chóng dẫn người đi vào trong núi tùm kiếm!
Núi Bình Đầu cũng không phải là một ngọn núi độc lập. Trước sau nó có liên tiếp mấy chục
ngọn núi, diện tích rất lớn, khó khăn cho việc tìm kiếm.
Số người mà Lạc Dạ Thần mang theo không đủ dùng, hắn không thể không trở về Thịnh Kinh
để đi tìm viện trợ.
Bên trong Thanh Ca Điện, Tiêu Hề Hề đang cùng Thái tử dùng bữa trưa, Triệu Hiền bỗng
nhiên cầu kiến.
Lạc Thanh Hàn biết Triệu Hiền tới giờ này nhất định là có việc quan trọng, liền buông bát đũa
xuống, lau miệng, sau đó ra hiệu cho truyền hắn vào.
Sau đó Triệu Hiền cũng nhanh chân bước vào:
- Khởi bẩm Thái tử điện hạ, đã có tin tức của U Vương!
Lạc Thanh Hàn phất tay, các cung nữ thái giám đang hầu hạ trong phòng tức thời đều lui
xuống.
Tiêu Hề Hề cũng không nhúc nhích, nàng vẫn đang vùi đầu ăn cơm.
Lạc Thanh Hàn bảo Triệu Hiền nói tiếp.
Triệu Hiền thành thật nói:
- Mạt tướng đã làm theo chỉ thị của người. Phái người âm thầm theo sát Anh vương, biết Anh
vương đã tra ra được tung tích U Vương. Hiện giờ U Vương hẳn là đang ẩn náu trong núi
Bình Đầu, chưa nắm được vị trí cụ thể. Anh Vương lúc này đang trên đường quay về, đoán
chừng là sẽ huy động thêm nhân lực sau đó quay lại núi Bình Đầu tiến hành lục soát.
Lạc Thanh Hàn hiểu rất rõ địa hình Đại Thịnh, hắn nhớ lại vị trí của núi Bình Đầu.
- Ta nhớ rõ núi Bình Đầu có diện tích rất lớn, trong đó còn có rất nhiều núi rừng hẻo lánh
chưa có ai đặt chân đến, muốn từ trong núi Bình Đầu tìm ra U Vương, sợ là phải tốn không ít
công sức.
Triệu Hiền:
- Điện hạ nói rất đúng!
Lạc Thanh Hàn nhất thời cũng không tìm ra được biện pháp tốt hơn, chỉ có thể nói:
- Ngươi cứ tiếp tục cho người quan sát phía bên Anh Vương, có tin tức liền đến báo cho ta.
Anh Vương tuy rằng là một người thẳng thắng, nhưng hắn có một đặc điểm mà người bình
thường không thể so bì kịp, đó chính là có rất nhiều tiền!
Với tính cách của Anh Vương, nhất định là sẽ bỏ tiền ra thuê người đi lục soát núi.
Dưới trường hợp không thể điều động được quân đội, thì dùng tiền thuê người là biện pháp
tốt nhất. Loại chuyện này giao cho tên ngốc tiền nhiều như Anh Vương đi làm là không thể
thích hợp hơn.
Triệu Hiền lĩnh mệnh lui ra.
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu lên từ trong bát cơm, tò mò hỏi:
- U vương biến mất sao?
Lạc Thanh Hàn:
- Ừm. Ngày thứ hai sau khi hắn rời khỏi Thịnh Kinh liền mất tích, trước mắt không biết hắn
đã trốn đi đâu.
Tiêu Hề Hề:
- Chàng đem ngày sinh tháng đẻ của hắn nói cho thiếp thân. Thiếp thân giúp chàng tính toán
một chút.
- Không được!
Tiêu Hề Hề khó hiểu:
- Tại sao không được? So với việc một đám người đi lục soát khắp núi, rõ ràng tốc độ bói toán
của thân thiếp là nhanh hơn nhiều.
Lạc Thanh Hàn không muốn nhìn thấy nàng bởi vì bấm quẻ mà xuất hiện tình huống thân thể
suy nhược. Hắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ nàng bị khó chịu.
- Ta không thể cứ hễ xảy ra chuyện liền tìm nàng đến giúp đỡ. Ta phải học cách tự mình giải
quyết vấn đề.
Tiêu Hề Hề có hơi sửng sốt, sau đó lại chợt lộ ra nụ cười vui mừng như từ mẫu:
- Điện hạ, người thật sự là đã trưởng thành a!
Lạc Thanh Hàn:....
Hắn nghiêm mặt hỏi:
- Biểu cảm này của nàng là có ý gì?
Tiêu Hề Hề:
- Thiếp thân đây là vui mừng thay chàng!
Không để cho Thái Tử có cơ hội tiếp tục truy vấn, Tiêu Hề Hề nhanh chóng chuyển đề tài:
- Điện hạ suy nghĩ rất chu đáo! Đã đến lúc chàng cần rèn luyện tinh thần độc lập. Dù sao con
đường tương lai của chàng còn rất dài, chắc chắn sẽ còn gặp phải rất nhiều vấn đề gắt rối cam
go, không ai có thể luôn luôn ở bên cạnh chàng. Cuối cùng thì chàng cũng chỉ có thể tự dựa
vào bản thân.
Lạc Thanh Hàn khẽ nhíu mày, hiển nhiên là không thích nghe những lời này:
- Không phải nàng sẽ luôn ở bên cạnh ta sao?
Tiêu Hề Hề rất bất đắc dĩ:
- Điện hạ, thiếp thân đương nhiên là rất hy vọng sẽ được vĩnh viễn ở bên cạnh chàng. Nhưng
cuộc sống vô thường, có rất nhiều chuyện đều không thể nói trước được.
Lạc Thanh Hàn gần như cố chấp nói:
- Trên đời này, ngoại trừ sinh tử, không có gì là ta không thể thay đổi.
Tiêu Hề Hề im lặng không nói.
Lạc Thanh Hàn thấy nàng không nói lời nào, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm bất an. Hắn gắt
gao nhìn Tiêu Hề Hề hỏi:
- Vì sao không nói?
Tiêu Hề hề thở dài:
- Thiếp thân cũng không biết nên nói cái gì mới phải. Hay là thiếp thân kể chuyện cười cho
chàng nha? Trước kia có một chú ngựa nhỏ muốn qua sông, con trâu già nhìn thấy liền nói:
đừng sợ, nước rất nông, chỉ đến đầu gối của ta. Sóc nhỏ lập tức chạy tới kêu lên: đừng nên tin
lão ta, nước rất sâu, bạn của ta chính là bị ch.ết chìm ở đó. Chú ngựa nhỏ không biết nên nghe
lời ai. Sau đó, mẹ của ngựa nhỏ đi đến, chàng đoán xem ngựa mẹ đã nói gì?
Lạc Thanh Hàn mặt không chút thay đổi nhìn nàng:
- Ta không muốn đoán.
Tiêu Hề Hề vỗ đùi:
- Thiếp biết chàng nhất định là không đoán ra được. Ngựa mẹ nói: Đừng để ý 2 tên đầu óc có
bệnh đó, chúng ta đi cầu! Hahahaha có phải là rất buồn cười không?
Lạc Thanh Hàn:...
Tiêu Hề Hề:
- Sao chàng không cười?
Lạc Thanh Hàn:
- Nàng vẫn là nên ăn cơm đi, ăn nhiều một chút, ít nói chuyện.
Tiêu Hề Hề không muốn từ bỏ sự nghiệp kể chuyện cười vĩ đại, lại hỏi:
- Chàng cảm thấy câu chuyện này không buồn cười sao? Không vấn đề gì. Thiếp thân còn có
chuyện cười khác, thiếp thân sẽ kể cho chàng nghe. Ngày xưa có một con rùa, 1 hôm bỗng
nhiên lại ngã bệnh, nó nhờ ốc sên đi mua thuốc...
Lạc Thanh Hàn gắp một miếng cá nhét vào miệng nàng, mạnh mẽ cắt ngang lời nàng.
Thịt cá tươi ngon trong miệng, Tiêu Hề Hề lập tức quên kể chuyện cười, chuyên tâm đắm
chìm trong hạnh phúc khi được thưởng thức mỹ thực.
Sau khi ăn uống no say, hai người cùng nhau đi ngủ trưa.
Tiêu Hề Hề nằm trên giường, vẫn chưa từ bỏ ý định:
- Chàng thật sự không muốn nghe thiếp thân kể chuyện cười sao? Thiếp thân cam đoan câu
chuyện cười lần này sẽ cực kỳ hài hước!
Lạc Thanh Hàn ôm nàng vào trong ngực, trầm giọng:
- Im miệng, ngủ!
Tiêu Hề Hề thất vọng thở dài.
Rõ ràng là nàng kể chuyện buồn cười như vậy, vì sao Thái tử lại không thấy mắc cười chứ?
Quả nhiên, trên đời này, thiên lý mã thì dễ thấy, mà Bá Nhạc thì không phải lúc nào cũng gặp.
Tri âm khó tìm a!
Hai người ngủ một giấc xong tỉnh lại.
Bọn họ vừa mới mặc xong quần áo chỉnh tề, Thường công công liền đi vào:
- Khởi bẩm Thái Tử điện hạ, Cảnh trắc phi cùng Bạch trắc phi tới. Các nàng nói là có việc
quan trọng cần cầu kiến.
Lạc Thanh Hàn thuận miệng nói:
- Để bọn họ chờ ở thiên điện.
- Dạ!
Cảnh trắc phi cùng Bạch trắc phi được mời vào thiên điện ngồi chờ.
Trên mặt 2 người đều treo lên nụ cười ôn nhu thân thiện, nhưng lời nói ra như cơn sóng ngầm
mãnh liệt, hiển nhiên là nhìn nhau thấy không vừa mắt.
Rất nhanh Thái Tử đã tới.
Cảnh trắc phi cùng Bạch trắc phi lập tức bày ra nụ cười xinh đẹp nhất của mình, tiến lên hành
lễ:
- Thiếp thân bái kiến Thái Tử điện hạ!
Lạc Thanh Hàn không có ý định hàn huyên cùng với các nàng, liền hỏi thẳng vào vấn đề:
- Các ngươi tới tìm ta có chuyện gì?
Cảnh trắc phi lên tiếng trước:
- Là như vầy, sắp đến thọ thần của Thái Hậu, Nhàn Phi nương nương bảo bọn thiếp chuẩn bị
một tiết mục. Thiếp thân tài sơ học thiển, chỉ biết chơi đàn cổ cầm, liền muốn trình diễn đánh
đàn. Nhưng Bạch muội muội lại nói cổ cầm quá mức cô quạnh, sầu thảm, không thích hợp với
loại yến tiệc cần sự náo nhiệt như thọ thần.