Với sự hiểu biết của Thái tử đối với những phi tần trong hậu cung, các nàng chưa bao giờ làm
chuyện vô nghĩa. Nhàn phi cố ý mời bốn trắc phi của Thái Tử đi ngắm hoa, khẳng định là có dụng
tâm khác.
Lạc Thanh Hàn không muốn để Tiêu Hề Hề đối mặt với những âm mưu kia, cho nên nàng không
đi là tốt nhất.
Về phần làm như vậy có thể khiến cho Nhàn Phi sinh lòng bất mãn hay không? Điều đó căn bản
không nằm trong phạm vi lo nghĩ của hắn.
Dù sao, chỉ cần có hắn ở đây, hắn sẽ bảo vệ Tiêu Hề Hề đến cùng.
Ngày hôm sau.
Cảnh trắc phi cùng Bạch trắc phi được mời đến Cẩm Tú cung nơi ở của Nhàn phi.
Mà Tiêu trắc phi cùng Lý trắc phi đều không đến.
Tiêu trắc phi là bởi vì lười vận động, mà Lý trắc phi bởi vì không muốn ra ngoài, sợ người khác
chê cười.
Lý trắc phi hiện giờ đã béo như chú heo nhỏ, bản thân nàng bình thường ở trong Kim Phong điện
thì không sao. Nhưng nếu là đi ra ngoài, khẳng định sẽ bị người khác chế giễu. Nàng quá rõ ràng
tâm tư của những nữ nhân trong cung .
Đổi lại mà nói, nếu là nàng khi nhìn thấy Bạch trắc phi bỗng nhiên mập thành một con lợn, nàng
nhất định cũng sẽ nắm lấy cơ hội mà hung hăng cười nhạo Bạch trắc phi.
Cho nên nàng không muốn ra ngoài, nàng không thể tạo cơ hội để cho Bạch trắc phi cùng Cảnh
trắc phi chê cười mình.
Nhàn phi cũng không biết nguyên nhân bên trong chuyện này.
Bà thấy Lý trắc phi cùng Tiêu trắc phi cự tuyệt lời mời của mình, tuy ngoài mặt không nói gì
nhưng trong lòng lại rất mất hứng.
Cảnh trắc phi cùng Bạch trắc phi mượn cơ hội này, nói xấu không ít về Lý trắc phi cùng Tiêu trắc
phi, hoàn toàn hủy hoại hình tượng của 2 người họ trong lòng Nhàn phi.
Nhàn phi dẫn các nàng đi dạo quanh vườn, thưởng thức hoa tươi nở rộ.
Họ vừa đi vừa nói chuyện.
Nhàn phi mỉm cười, nói đến thọ yến của Thái Hậu:
- Hoàng Thượng rất coi trọng thọ yến lần này. Thọ yến năm nay nhất định phải xử lý thật tốt. Bổn
cung cùng Ninh phi và Huệ phi cũng đã thương lượng qua, các cung đều phải trình diễn một tiết
mục. Đông Cung các ngươi cũng vậy! Đông Cung chưa có Thái tử phi, bổn cung chỉ có thể bàn
bạc với bốn trắc phi các ngươi. Không nghĩ tới Lý trắc phi cùng Tiêu trắc phi đều có việc không
tới được, bổn cung đành phải đem chuyện này giao cho hai người các ngươi. Hy vọng các ngươi
không phụ sự chờ mong của bổn cung, nhất định phải dụng tâm chuẩn bị. Nếu các ngươi có thể
làm cho Thái Hậu cảm thấy vui vẻ ở trong thọ yến, về sau nhất định sẽ không thể thiếu đồ tốt cho
các ngươi.
Cảnh trắc phi cùng Bạch trắc phi gật đầu đáp ứng, tỏ vẻ nhất định sẽ tận tâm làm tốt chuyện này.
Sau khi ra khỏi Cẩm Tú cung, Cảnh trắc phi cùng Bạch trắc phi lần lượt ngồi trên kiệu của mình.
2 chiếc kiệu sóng vai đi về phía trước.
Cảnh trắc phi mỉm cười nói:
- Liên quan đến tiết mục trên thọ yến, tỷ tỷ có chủ ý gì không?
Bạch trắc phi dịu dàng nói:
- Ta đầu óc vẫn luôn ngu dốt, loại chuyện quan trọng này, ta thực sự không dám quyết định.
- Tỷ tỷ thật biết khiêm tốn! Muội nghe nói tỷ tỷ tinh thông cầm kỳ thi họa, đặc biệt là tài nghệ chơi
cờ có thể nói là đệ nhất thiên hạ. Người có thể sở hữu kỳ nghệ tài giỏi như vậy, làm sao có thể là
người ngu ngốc?
- Muội muội chê cười rồi! Nói về cầm kỳ thi họa, muội cũng rất lợi hại nha. Ta còn nhớ lần
trước, ở Trung thu gia yến, muội còn trước mặt mọi người đàn một khúc cổ cầm. Tiếng đàn kia
vẫn luôn quanh quẩn ba ngày, đến nay ta vẫn còn luôn nhớ trong lòng, khó lòng quên được.
Sau khi được Bạch trắc phi nhắc nhở, Cảnh trắc phi lập tức nhớ lại quá khứ đen tối nàng hợp tấu
cùng với Tiêu Hề Hề.
Nụ cười trên mặt Cảnh trắc phi có chút cứng ngắc:
- Đã qua lâu như vậy rồi. Không ngờ tỷ tỷ còn nhớ được chuyện đó, trí nhớ của tỷ thật tốt.
Bạch trắc phi nhẹ nhàng cười:
- Màn trình diễn đặc sắc như vậy, ta chắc chắn sẽ không bao giờ quên.
Cảnh trắc phi không muốn nói chuyện nữa.
Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc.
Kiệu đi đến giao lộ thì cùng nhau tách ra, 2 người đi theo 2 hướng khác nhau.
Triệu Hiền bước nhanh vào Minh Quang cung:
- Khởi bẩm Thái Tử điện hạ, người mà mạt tướng phái đi theo dõi U vương hiện tại đã không thấy
đâu!
Lạc Thanh Hàn buông hồ sơ trong tay xuống, nhíu mày hỏi:
- Cái gì mà không thấy đâu?
Triệu Hiền thành thật trả lời:
- Những người đó đã theo đuôi xe của U Vương rời khỏi Thịnh Kinh. Ngày hôm sau bọn họ liền
mất tung tích, ngay cả xe của U Vương cũng không thấy dấu vết. Mạt tướng đã phái thêm người
đi tìm kiếm xung quanh, không tìm được manh mối nào.
Lạc Thanh Hàn chậm rãi hỏi:
- Nói cách khác, U Vương mất tích?
- Vâng
Để tránh cho Lạc Vân Hiên lại gây thêm rắc rối, Lạc Thanh Hàn cố ý cho người âm thầm theo dõi
hắn. Lại không ngờ rằng, ngay cả Lạc Vân Hiên và người của Lạc Thanh Hàn phái đi đều biến
mất không thấy tăm hơi.
Trước mắt không ai biết Lạc Vân Hiên đã đi đâu.
Lạc Thanh Hàn hỏi:
- Ngươi cảm thấy U Vương là tự mình trốn đi hay bị người khác bắt đi?
Triệu Hiền:
- Mạt tướng không biết!
Lạc Thanh Hàn trầm mặc không nói.
Hắn rũ mắt nhìn vào hồ sơ đang mở ra trước mặt.
Đây là hồ sơ mà Hình Bộ đưa tới, bên trong toàn bộ đều là tư liệu về Huyết Vũ Lâu.
Trải qua 1 đoạn thời gian truy tìm khốc liệt, trong Huyết Vũ Lâu có không ít sát thủ đều bị quan
phủ bắt được. Trong đó thậm chí còn có hai người là sát thủ đứng đầu bảng xếp hạng của Huyết
Vũ Lâu.
Hai sát thủ kia được đưa đến Hình bộ, có Đổng Minh Xuân đích thân thẩm vấn.
Đổng Minh Xuân từ trong miệng bọn họ đào ra được một manh mối rất quan trọng...
Người lúc trước bỏ tiền ra thuê sát thủ hành thích Đại hoàng tử, ý đồ giá họa cho Thái tử chính là
U vương Lạc Vân Hiên.
Có hai sát thủ làm nhân chứng, nếu có thể khui ra vào lúc này, Lạc Vân Hiên sẽ hoàn toàn xong
đời.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Lạc Vân Hiên đột nhiên mất tích vào thời điểm này.
Mặc dù Lạc Thanh Hàn hiện tại nắm trong tay chứng cứ phạm tội, nhưng chỉ cần không tìm thấy
Lạc Vân Hiên, thì cũng không thể làm gì được hắn.
Lạc Thanh Hàn lẩm bẩm:
- Thật là trùng hợp!
Triệu Hiền khó hiểu:
- Cái gì trùng hợp?
- Hình bộ vừa lấy được chứng cứ U Vương thuê sát thủ giết người, U Vương liền mất tích không
thấy đâu, thật sự là quá trùng hợp!
Triệu Hiền thử hỏi:
- Chẳng lẽ là U Vương đã sớm biết được động tác của Hình bộ, nên mới cố ý bỏ trốn?
Lạc Thanh Hàn:
- Không loại trừ khả năng này. Ngươi về trước đi, tiếp tục truy tìm tung tích của U Vương.
- Dạ!
Thừa dịp thời tiết gần đây không tệ, Tiêu Hề Hề sai người dựng một giàn nho ở hậu viện Thanh
Ca Điện.
Cây nho mới trồng, còn chưa mọc lên, cho nên cũng chỉ có một cái giàn trơ trụi. Nhưng điều này
cũng không ngăn cản được Tiêu Hề Hề trốn dưới giàn mà ngủ nướng.
Trong giấc mơ của mình, nàng đã nhìn thấy những hình ảnh tươi đẹp của giàn nho tương lai.
Nàng thậm chí còn không nhịn được mà chảy nước bọt.
Chờ đến lúc Lạc Thanh Hàn đi tới Thanh Ca Điện, nhìn thấy chính là bộ dạng nàng ngốc nghếch
ngủ say đến chảy nước miếng.
Hắn đi qua bóp lấy mũi của nàng.
Tiêu Hề Hề đang sống sờ sờ lại ngột thở mà tỉnh.
Nàng vừa nhìn thấy là Thái Tử, nhịn không được oán giận nói:
- Sao chàng lúc nào cũng làm phiền đến giấc ngủ của người ta vậy?
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bên cạnh nàng, thản nhiên nói:
- Chỉ có thể trách nàng lúc nào cũng ngủ mơ giữa ban ngày. Cuộc sống của nàng không thể làm
chuyện gì khác hơn một chút? Tỉ như nói, ra ngoài đi dạo, ngắm nhìn thế giới bên ngoài?
Tiêu Hề Hề lau sạch nước miếng dính trên mép, ngáp một cái, lười biếng nói:
- Đúng vậy, thế giới rộng lớn như vậy, thiếp thân vốn là muốn ra ngoài nhìn đông nhìn tây một
chút. Nhưng thiếp thân không phải là đã gả cho chàng rồi sao? Thiếp thân không muốn nhìn ngó
lung tung, sau này cứ nhìn chàng là đủ rồi!
Lạc Thanh Hàn:.....
Nữ nhân này, sao lại muốn nói những lời tình cảm thì liền nói, khiến hắn một chút phòng bị cũng
không có.
Hắn đưa tay ôm lấy nàng vào trong lòng, mặt không chút thay đổi nói:
- Nói năng ngọt sớt!