Lý trắc phi trước kia chưa từng giảm béo. Nàng không biết rằng nó lại khó khăn đến vậy.
Mới ngày đầu tiên nàng đã không chịu nổi rồi.
Đêm đó, Lý trắc phi nằm lăn qua lộn lại trên giường, không tài nào ngủ được.
Nàng thật sự quá đói.
Trong bụng mỗi giờ mỗi khắc đều sôi ùng ục như nhắc nhở nàng. Nàng đói quá! Nàng
muốn ăn!
Cuối cùng, nàng thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa. Nàng lặng lẽ bò dậy, lấy 1
cái hộp bằng đồng nhỏ gọn và tinh tế từ nơi sâu nhất của tủ quần áo, có một ít kẹo thông
bên trong.
Những kẹo thông này đã được nàng giấu ở đây trước đó, ngoài nàng ra thì không ai biết
cả.
Đây là món ăn duy nhất còn sót lại của nàng.
Lý trắc phi cầm lấy một viên kẹo thông, cho vào miệng.
Cảm nhận được vị ngon ngọt quen thuộc, nàng cảm động đến nỗi rơi nước mắt.
Trước đây, nàng không biết trân trọng những món ăn tầm thường này, cho đến khi chúng
mất đi, nàng mới cảm nhận sâu sắc, có thể ăn có thể uống là niềm hạnh phúc biết bao.
Nàng vừa âm thầm nhỏ lệ, vừa nhét kẹo thông vào miệng.
Hu hu hu! Ngon quá đi!!!!!
- Nương nương, sao người lại dậy rồi?
Không biết Tố Mai đã bước vào từ khi nào, trên tay còn cầm theo một ngọn nến.
Dựa vào ánh nến mờ nhạt, nàng thấy Lý trắc phi đang đứng bên cạnh tủ quần áo, trong
tay không biết đang cầm cái gì.
Lý trắc phi bị hoảng sợ, cuống quít giấu cái hộp vào trong ngực.
- Ta...Ta không ngủ được nên đứng dậy đi dạo 1 chút.
Tố Mai nhìn cửa tủ quần áo vẫn còn đang mở, lại nhìn Lý trắc phi thần sắc né tránh, vẻ
mặt chột dạ, nghi ngờ hỏi:
- Nương nương, có phải người đang giấu nô tỳ điều gì hay không? Người vừa ăn vụng
sao?
Lý trắc phi nhanh chóng phủ nhận:
- Không có!
Bởi vì có hơi kích động, nàng vô tình nuốt toàn bộ kẹo thông có trong miệng.
Nhiều kẹo như vậy bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể nuốt xuống cũng không thể nhả
ra.
Lý trắc phi cảm thấy mình sắp hít thở không thông.
Nàng không ngừng trợn trắng mắt, dùng sức vỗ ngực mình.
Chiếc hộp bằng đồng vốn đang cất trong ngực thuận thế rơi xuống đất, kẹo thông bên
trong theo đó lăn ra.
Tố Mai thấy thế, nhất thời cái gì cũng hiêủ.
Nàng nhanh chóng bưng trà đến cho Lý trắc phi.
Nước trà giúp Lý trắc phi dễ dàng nuốt xuống.
Hô hấp của Lý trắc phi rốt cục cũng khôi phục lại bình thường.
Nàng vịn vào tủ quần áo, thở hổn hển, tâm trí vẫn còn hoảng loạn.
Tố Mai thấy nàng không sao, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
- Nương nương, bây giờ người phải chú ý đến chuyện ăn uống, tuyệt đối không thể ăn
đường.
Tố Mai vừa nói, vừa khom lưng nhặt kẹo thông trên mặt đất
Mắt thấy lương thực duy nhất của mình cũng sắp bị thu giữ, Lý trắc phi rốt cục cũng
không chịu nổi nữa, xông lên đoạt lấy kẹo thông, lớn tiếng nói:
- Ta mặc kệ. Ta chính là muốn ăn!
Tố Mai khuyên nhủ:
- Người quên bây giờ bản thân đã mập như thế nào rồi sao? Nếu còn ăn nữa, sau này
người trở nên càng ngày càng béo, sao còn có thể thị tẩm được nữa? Làm sao nhận được
sủng ái của Thái tử?
Lý trắc phi chua chát nói:
- Dù ta gầy đi, Thái tử cũng sẽ không sủng ta! Ngươi xem trước đây, dáng người ta đẹp
biết mấy, nhưng mà Thái Tử ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, vậy tại sao
ta còn phải ủy khuất bản thân mà giảm cân vì hắn chứ?
Tố Mai không phản bác được.
Lý trắc phi tức giận nói:
- Mặc kệ ta béo hay là gầy, Thái tử cũng đều sẽ không để ý đến ta. Vậy chi bằng ta thả
lỏng bản thân, trước tiên phải để mình khoái hoạt, chuyện còn lại sau đi!
Tố Mai bất đắc dĩ nói:
- Người đừng nói những lời giận dỗi như vậy!
- Chẳng lẻ ta nói không đúng sao? Trong lòng Thái tử cũng chỉ có mỗi Tiêu trắc phi, nữ
nhân khác căn bản là không lọt vào mắt hắn. Đừng nói hôm nay ta giảm cân vì hắn, ngay
cả khi ta có chết đói ở Kim Phong Điện, hắn chắc chắn cũng sẽ không rơi 1 giọt nước
mắt vì ta.
Lý trắc phi càng nói càng thương tâm, nhịn không được lại khóc:
- Ô ô ô. Cùng là nữ nhân, sao phương diện nào ta cũng đều thua Tiêu trắc phi? Nàng ta
không chỉ được Thái tử độc sủng, mà còn có thể ăn nhiều không béo, còn ta sao lại
không thể? Ta cũng muốn có thể chất ăn nhiều không béo, ô ô ô!
Tố Mai không nhịn được cũng chua xót theo, ai mà không muốn ăn nhiều không béo
chứ?
Lý trắc phi lau nước mắt, hạ quyết tâm nói:
- Ta không giảm cân nữa! Tố Mai, ngươi đi làm đồ ăn khuya cho ta. Ta rất muốn ăn!
Tố Mai còn có chút chần chừ:
- Người thật sự không suy nghĩ lại sao? Nói không chừng sau này người còn có cơ hội
được Thái tử sủng ái.
Lý trắc phi:
- Chuyện sau này hãy để sau này nói! Bây giờ ta nhất định phải ăn. Ngươi nhanh chóng
đi làm đồ ăn khuya cho ta, mau lên!
Tố Mai không còn cách nào khác, chỉ có thể làm theo.
Kế hoạch giảm cân của Lý Trắc Phi còn chưa kiên trì được một ngày, đã tuyên bố kết
thúc.
Mắt thấy thọ thần Thái Hậu sắp đến, nhưng Tần hoàng hậu vẫn còn đang ở trong chùa
Quang Chiếu cầu phúc.
Hoàng đế lại không có ý muốn cho hoàng hậu trở về. Ông đem chuyện tổ chức thọ yến
giao cho Huệ phi, Nhàn phi cùng Ninh phi 3 người phối hợp xử lý.
Hành động này của Hoàng Đế không chỉ là đánh thẳng mặt Tần hoàng hậu, mà còn làm
suy giảm quyền lực trong tay Hoàng hậu.
Huệ phi, Nhàn phi, Ninh phi ba người trở thành công cụ hoàng đế dùng để áp chế hoàng
hậu.
3 phi không ngại việc mình bị lợi dụng, họ thậm chí còn cam tình nguyện để bị lợi dụng,
bởi vì đây là một cơ hội tuyệt vời của họ.
Trước kia Tần hoàng hậu ỷ vào có Tần gia làm chỗ dựa, ở trong hậu cung tác oai tác
quái, phi tần không ai dám làm trái ý bà.
Nhưng bây giờ Tần Liệt đã chết, Tần gia chịu đả kích nặng nề. Hoàng đế lại lộ ra ý
không hài lòng đối với Hoàng hậu, Tần hoàng hậu chẳng khác nào như hổ bị nhổ hết
răng, không còn tư cách để phách lối.
Huệ phi, Nhàn phi, Ninh phi tự nhiên là muốn nắm bắt cơ hội, có oán báo oán, có thù báo
thù, chèn ép thế lực của hoàng hậu.
3 người mượn danh nghĩa tổ chức thọ yến, đem toàn bộ người mà hoàng hậu còn lưu lại
trong cung đánh tan, phân công các nơi. Sau đó lặng lẽ thủ tiêu toàn bộ những người đó.
Hiện giờ thế cục trong hậu cung đang thay đổi rất lớn.
Hôm nay Tiêu Hề Hề nhận được một thiệp mời, là Nhàn phi phái người đưa tới cho
nàng. Nhàn phi mời nàng đi ngắm hoa, thuận tiện thương lượng một chút chuyện thọ yến
của Thái hậu.
Tiêu Hề Hề rất bất ngờ:
- Thọ yến của Thái Hậu thì có liên quan gì đến ta?
Nếu nàng là Thái tử phi, Nhàn phi muốn thương lượng chuyện này với nàng thì còn có
thể chấp nhận được. Nhưng nàng hiện tại chỉ là trắc phi của Thái Tử mà thôi, thọ yến
thái hậu sao có thể đến phiên nàng nhúng tay vào?
Nàng đối với hành động này của Nhàn Phi thật sự là không hiểu thấu.
Bảo Cầm nói:
- Nô tỳ đã cho người đi nghe ngóng, không chỉ mình người nhận được thiệp mời của
Nhàn phi, mà Cảnh trắc phi, Lý trắc phi, cùng với Bạch trắc phi cũng đều nhận được
thiệp mời. Xem ra, Nhàn phi là dự định mời tất cả bốn vị trắc phi qua đó, cùng nhau
thương lượng chuyện thọ yến của Thái hậu
Chờ buổi tối khi Thái tử tới, Tiêu Hề Hề đưa thiệp mời cho hắn xem.
- Chàng cảm thấy thiếp thân có nên đi hay không?
Lạc Thanh Hàn không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Nàng có muốn đi không?
Tiêu Hề Hề lập tức lắc đầu:
- Không muốn!
- Tại sao?
- Thiếp thân đối với ngắm hoa không có hứng thú!
Lạc Thanh Hàn cười như không cười:
- Nếu Nhàn Phi mời nàng đến ăn tiệc, thì nàng chắc hẳn là sẽ hứng thú, có đúng không?
Tiêu Hề Hề che mặt lại:
- Ai nha! Xem chàng nói kìa. Trúng tim đen người taaa~~
Lạc Thanh Hàn tùy ý ném thiệp mời sang một bên, thuận tay ôm nàng vào lòng:
- Nếu nàng đã không muốn đi, thì không cần phải đi!