Lý Trắc Phi sợ tới mức làm rơi hộp điểm tâm trên tay xuống.
Nàng ngơ ngác nhìn vào gương, không thể tin rằng người phụ nữ béo trong gương lại là chính mình.
Tố Mai không đành lòng, ôn nhu an ủi:
- Nương nương, người đừng quá buồn. Chúng ta về sau ăn ít đi, vận động nhiều hơn, rất nhanh sẽ gầy lại.
Lý Trắc Phi nghe nói như vậy, càng khổ sở hơn.
- Nhưng ta rất thích ăn. Nếu không cho ta ăn, vậy ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Tiêu Hề Hề rất tán thành với điều này:
- Đúng! Ăn uống là ưu tiên hàng đầu của cuộc sống, điều đó là quan trọng nhất.
Tố Mai và Diêu Chiêu Huấn đều không nói nên lời.
Lý Trắc Phi muốn gật đầu đồng ý, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Nàng giận dữ trừng mắt nhìn Tiêu H
Hề, thở phì phì nói:
- Tất cả đều là lỗi của ngươi! Nếu không phải ngươi nói cái gì mà biến bi phẫn thành thèm ăn, dụ dỗ ta và
con đường ăn uống thả cửa. Ta cũng sẽ không mập như ngày hôm nay.
Tiêu Hề Hề tỏ vẻ rất oan uổng:
- Ta cũng không biết ngươi sẽ mập thành ra cái dạng này a!
Lý Trắc Phi:
- Ngươi đừng giảo biện! Là ngươi muốn cố ý hại ta!
- Lúc đó ta chỉ muốn dùng ăn uống để đánh lạc hướng ngươi, giúp cho tâm trạng của ngươi được tốt hơn. T
vẫn hay làm như vậy, tâm trạng không tốt ta sẽ ra sức ăn, cũng sẽ không tự làm tổn thương bản thân.
Lý Trắc Phi không tin:
- Vậy tại sao ngươi không bị tăng cân?
Tiêu Hề Hề thành thật trả lời:
- Bởi vì thể chất ta đặc biệt, ăn bao nhiêu cũng không béo!
Lý Trắc Phi:.......
Khi biết được sự thật, nàng đã rơi nước mắt.
Tiêu Hề Hề an ủi:
- Nếu ngươi muốn giảm cân, thì sau này ăn ít 1 chút, tập thể dục nhiều hơn, nhảy múa, chạy bộ....hoặc bất c
điều gì, đều có thể.
Lý Trắc Phi không nói lời nào.
Nếu đổi lại là trước kia, nàng chắc chắn sẽ không ngần ngại mà ăn kiêng để giảm cân.
Nhưng sau khi tận hưởng cuộc sống tốt đẹp mỗi ngày chỉ có ăn uống và không cần làm gì, thì bây giờ nàn
lại không muốn quay trở lại cuộc sống như trước kia. Hiện tại, nàng chỉ cần nghĩ đến sau này mỗi ngày c
có thể ăn rất ít thức ăn, liền cảm thấy đau lòng vô cùng.
Điều này được gọi là, đi từ giản dị đến xa hoa thì dễ, nhưng từ xa xỉ đến tiết kiệm thì lại rất khó khăn a!
Nàng nhéo nhéo lớp mỡ quanh eo, lại sờ sờ chiếc cằm tròn trịa. Đây đều là những bằng chứng phạm tội d
nàng đã quá nuông chiều bản thân để lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, không kìm lại được những giọt nước mắt bi thương.
Không giảm cân là không được!
Nàng dù gì cũng là phi tần của Thái Tử, ngoại hình và vóc dáng là vốn liếng quan trọng để nàng đi tran
sủng. Nếu không có 2 thứ này, có khác gì nàng bị tống vào lãnh cung?
Lý Trắc Phi lau đi nước mắt, bi phẫn nói:
- Tất cả đồ ăn vặt trong phòng ta đều mang ra ngoài hết đi. Đừng để ta nhìn thấy những thứ đó nữa!
Không đợi Tố Mai trả lời, Tiêu Hề Hề đã nhào lên trước, nhặt hộp điểm tâm trước mặt lên, cười hắc hắc:
- Nếu ngươi không ăn nữa, vậy thì đưa nó cho ta. Ta sẽ tiêu diệt chúng giúp ngươi.
Nói xong, nàng liền cầm lấy một miếng điểm tâm, cho vào trong miệng, vừa ăn vừa khen ngợi:
- Điểm tâm này mùi vị không tệ a! Ngọt mà không ngấy, tan trong miệng. Thật ngon!
Lý Trắc Phi nhịn không được cũng nuốt nước miếng theo, trong mắt tràn đầy khát vọng.
Nàng cũng rất muốn ăn a!
Tiêu Hề Hề vơ vét sạch sẽ toàn bộ đồ ăn vặt trong phòng Lý Trắc Phi, không chừa lại bất cứ thứ gì.
Nhưng Lý Trắc Phi lại không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ ăn vặt bảo bối của mình toàn bộ rơ
vào trong miệng Tiêu Trắc Phi.
Lý Trắc Phi ôm ngực, tức đến đau cả gan.
Nàng rốt cuộc là đã tạo nghiệt gì a?!?!
Tiêu Hề Hề cười tủm tỉm nói:
- Nể mặt những món điểm tâm này, hôm nay ta không cần ngươi trả tiền. Nhưng ngươi vẫn phải tranh th
nhanh chóng trả ta, đừng cứ mãi trì hoãn!
Lý Trắc Phi tức giận trừng mắt nhìn nàng. Nữ nhân này, rõ ràng đã chiếm được lợi lộc rồi lại còn cố tìn
khoe mẽ.
Tiêu Hề Hề phất tay, vui vẻ nói:
- Ngươi ở lại cố gắng giảm cân, bọn ta về trước.
Chờ cho đến khi Tiêu Trắc Phi và Diêu Chiêu Huấn vừa rời khỏi Kim Phong Điện, Lý Trắc Phi liền nhào tớ
trên giường, đ.ấm mạnh vào gối, vừa đ.ánh vừa mắng:
- Tiểu tiện nhân Tiêu Trắc Phi, dựa vào cái gì mà nàng ta ăn bao nhiêu cũng không béo? Còn ta vừa ăn liề
trở nên mập mạp? Ta không phục! Ta không phục!
Trước đây, mỗi lần nổi nóng, nàng đều thích đập phá đồ đạc. Nhưng kể từ lần nàng đem hết đồ đạc tron
Kim Phong Điện ra ngoài ném hết, bị Hoàng Hậu biết được, còn cho gọi nàng đến giáo huấn 1 trận. Nê
nàng đã dần từ bỏ thói xấu ấy. Hiện tại mỗi khi tức giận, nàng liền đ.ánh cái gối.
Gối thật sự là 1 vật dụng tiện lợi, đấm vào cũng không đau, có thể xả giận, trọng điểm là có đ.ập cỡ nào cũn
không bể.
Tố Mai đứng bên cạnh nhìn, không dám hé răng.
Chờ đến khi Lý Trắc Phi phát tiết xong, Tố Mai lúc này mới thận trọng lên tiếng:
- Nương nương, người sẽ bắt đầu giảm cân từ hôm nay sao?
Lý Trắc Phi tức giận nói:
- Điều đó là dĩ nhiên rồi. Thức ăn của ta cũng đã bị cướp bóc hết mất rồi. Ngay cả khi ta muốn ăn, cũn
không ăn được. Ta có thể làm gì ngoài việc giảm béo?
Tố Mai vội nói:
- Vậy nô tỳ đi phân phó ngự thiện phòng, bảo họ điều chỉnh bữa ăn cho người.
Bảo Cầm không thể nào ngờ rằng, Tiêu Trắc Phi bất quá chỉ là đi ra ngoài dạo một vòng, khi trở về lại man
theo một đống đồ ăn vặt.
Bảo Cầm cẩn thận từng chút 1, hỏi:
- Nương nương, người đây là đi cướp ngự thiện phòng sao?
Tiêu Hề Hề ngồi xếp bằng trên giường êm, vừa ăn vừa vui vẻ nói:
- Những thứ này đều là do Lý Trắc Phi tặng cho ta!
Bảo Cầm nghe nói như vậy, càng kinh ngạc hơn:
- Lý Trắc Phi sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy?
Tiêu Hề Hề thật lòng nói:
- Phải đó! Lý Trắc Phi kỳ thật là người tốt. Sau này chúng ta phải đối xử tốt với nàng 1 chút.
Bảo Cầm vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Xem ra nàng phải cho người đi thăm dò một chút, phải xem xem Lý Trắc Phi rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì
Thực tế, Bảo Cầm thật sự đã nghĩ oan cho Lý Trắc Phi.
Lý Trắc Phi hiện tại một chút tâm tư đi giở trò cũng không có!
Nàng đói đến nỗi toàn thân như đang nhũn ra, tứ chi không có chút sức lực, chóng mặt hoa mắt, đứng dậ
không nổi.
Tố Mai đốc thúc nói:
- Nương nương, Người nên đứng dậy vận động, không thể nằm mãi như vậy. Điều này không có lợi cho việ
giảm cân.
Lý Trắc Phi hữu khí vô lực nói:
- Bữa trưa ta chỉ ăn 1 chút canh gà cùng với rau. Ngay cả một hạt cơm cũng chưa ăn, ta thực sự rất đói. T
muốn ăn mì với sủi cảo.
Nàng giữ chặt tay Tố Mai, khẩn cầu nói:
- Tố Mai ngoan, đi nấu cho ta một bát mì, được không?
- Nương nương, nếu người ăn mì, người sẽ không thể giảm cân.
Lý Trắc Phi:
- Nhưng trước đây ta cũng có ăn mì, lúc đó ta rất gầy, không mập chút nào. Điều đó có nghĩa là ăn mì s
không mập.
Tố Mai bất đắc dĩ nói:
- Đầu tiên, khi đó người không ăn nhiều, nên dù có ăn một chút mì cũng không sao. Thứ hai, lúc đó người rấ
gầy, ngay cả khi người ăn nhiều 1 chút, cũng không ai nhìn ra được.
Lý Trắc Phi rất muốn khóc:
- Ta thực sự rất đói! Rất muốn ăn!
Tố Mai thấy nàng quá đáng thương, thật sự là không đành lòng. Nhưng chỉ có thể nhượng bộ 1 chút:
- Người chờ một chút, Nô tỳ đi luộc trứng gà cho người.
Ánh mắt Lý Trắc Phi lập tức phát sáng:
- Được! Được! Được! Ngươi mau đi nấu đi! Nhớ chọn trứng to to 1 chút.
Không lâu sau, Tố Mai đã luộc xong.
Nàng vừa đưa những quả trứng đã lột xong qua, Lý Trắc Phi liền một phen đoạt lấy, 2 cái liền ăn hết.
Sau khi ăn xong, nàng không những không cảm thấy thoải mãn, ngược lại cảm thấy càng đói thêm.