Cam Phúc cho rằng Hoàng Đế sẽ đi xem Thái Tử, nhưng Hoàng Đế chỉ ngồi một lát rồi lại nằm
xuống, xem ra là muốn tiếp tục ngủ.
Cam Phúc không đoán ra được tâm tư của Hoàng Đế, hắn cũng không dám hỏi nhiều, tiến lên thổi tắt
nến, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Cứ như vậy, 1 canh giờ nữa lại lặng lẽ trôi qua.
Hoàng Đế lại gọi Cam Phúc vào, hỏi thăm tình hình của Thái Tử.
Cam Phúc thành thật trả lời:
- Thái Tử vẫn còn đang quỳ trong thiên điện, chưa từng di chuyển.
Lúc này, lửa giận trong lòng Hoàng Đế cũng đã nguôi ngoai.
Ông ngồi trên giường, vẻ mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
Vạn Tiệp Dư cũng giật mình tỉnh giấc, nàng nhìn không ra hỉ nộ của Hoàng Đế, do dự 1 chút, vẫn là lên
tiếng khuyên nhủ:
- Bệ hạ, chi bằng để cho thần thiếp thử đi thuyết phục Thái Tử?
Hoàng Đế nhìn về phía nàng:
- Thuyết phục thế nào?
Vạn Tiệp Dư dịu dàng nói:
- Đương nhiên là khuyên hắn nên biết thông cảm cho người một chút. Giữa phụ tử không có giận hờn qua
đêm, cho dù giữa người và Thái Tử có chút mâu thuẫn nhỏ, qua một khắc cũng sẽ tiêu tán. Mặc kệ thế nào
đi nữa, người đối với Thái Tử luôn luôn là yêu thương, bảo vệ. Dù Người có làm chuyện gì, cũng là vì
muốn tốt cho hắn.
Hoàng Đế nhìn khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp của nàng, trầm ngâm giây lát, bỗng nhiên hỏi một câu không
ăn nhập gì:
- Nàng cảm thấy Trẫm già rồi sao?
Vạn Tiệp Dư giận dỗi:
- Bệ Hạ sao lại nghĩ như vậy? Bệ Hạ đang ở độ tuổi sung mãn, khí phách hiên ngang, thần dân thiên hạ có
ai mà không khuất phục dưới uy nghiêm của người? Như Bệ Hạ mà cũng bị coi là già, thì các đại thần
trong triều há chẳng phải là đã bước 1 chân vào quan tài rồi sao?
Hoàng Đế nở nụ cười:
- Nàng lại dám lấy đại thần trong triều ra để trêu ghẹo, lá gan cũng không nhỏ.
Vạn Tiệp Dư uốn éo thân thể, quỳ gối trên giường hành lễ, nhẹ nhàng nói:
- Thần thiếp nhất thời lỡ miệng, cầu xin Bệ Hạ thứ tội.
Những lời nói nơi chốn khuê phòng, Hoàng Đế dĩ nhiên không coi là thật.
Ông nhéo mặt Vạn Tiệp Dư 1 cái, cảm giác tâm tình cũng khá hơn.
Gần đây ông thường lật thẻ bài của Vạn Tiệp Dư, không chỉ bởi vì Vạn Tiệp Dư trẻ tuổi xinh đẹp, mà còn
là vì Vạn Tiệp Dư rất thông minh, biết quan sát sắc mặt mà nói chuyện, là đóa hoa hiếm có.
Hoàng Đế đứng dậy xuống giường.
Vạn Tiệp Dư vội vàng đi xuống theo, hầu hạ ông mặc y phục.
Cam Phúc tự mình cầm đèn lồng, đi theo Hoàng đế ra khỏi tẩm cung.
Hoàng Đế chậm rãi đi đến trước cửa thiên điện.
Bên trong thiên điện trống trải yên tĩnh, Thái Tử đang quỳ trên mặt đất, dáng người thẳng tắp, không
nhúc nhích, không khác biệt mấy so với lúc Hoàng Đế rời đi.
Hoàng Đế nhìn vào bóng lưng Thái Tử, tâm tình vô cùng phức tạp.
Kỳ thật, Hoàng Đế cũng chưa muốn sắc lập Thái Tử. Ông cảm thấy bản thân còn trẻ, hoàn toàn không
cần phải lập Thái Tử sớm như vậy. Nhưng dưới sự thúc ép của Tần gia, hơn nữa các hoàng tử cũng đang
dần dần lớn lên. Ông vì muốn ổn định lòng người, chỉ có thể lập Lạc Thanh Hàn làm Thái Tử.
Hoàng Đế vốn đã có tính toán từ trước, nếu Thái Tử vẫn còn dây dưa qua lại với Tần gia, ông nhất định
sẽ tìm cơ hội để phế bỏ Thái Tử.
Nhưng điều khiến ông không nghĩ tới là, Thái Tử không chỉ tự mình cắt đứt quan hệ với Tần gia, thậm
chí còn muốn quay lại cắn Tần gia 1 cái.
Tâm cơ và thủ đoạn của Thái Tử đã vượt xa dự đoán của Hoàng Đế.
Hoàng Đế không thể không thừa nhận, lúc trước là do ông đã nhìn nhầm.
Ông cho rằng Tần Hoàng Hậu đã nuôi dưỡng Thái Tử thành ra một con chó. Kết quả lại phát hiện, đây
chính là một con sói.
Mà nếu đã là sói, thì sẽ không thể dễ dàng bằng lòng với hiện tại.
Hoàng Đế cất bước đi vào thiên điện.
Cam Phúc thức thời không đi vào trong, đứng chờ ngoài cửa.
Hoàng Đế đi tới trước mặt Thái Tử.
Ông từ trên cao nhìn xuống Thái Tử, ở cao độ này, khí thế áp bức toả ra cũng không làm cho ông cảm
thấy thoã mãn. Ngược lại, lại có loại cảm giác nguy cơ, rằng bất cứ lúc nào cũng có thể bị vượt qua.
Ông đã qua tuổi 40, nhưng Thái Tử vẫn là thiếu niên anh dũng.
Ông đang dần dần suy bại, mà Thái Tử lại đang ở tuổi thanh xuân.
Tham vọng và nhiệt huyết của ông sớm đã bị hao mòn không còn, mà Thái Tử lại mang dã tâm bừng
bừng, ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Hoàng Đế bỗng nhiên hiểu được, vì sao Tiên Hoàng sau 50 tuổi lại đột nhiên cố chấp muốn đi tầm sư
vấn đạo. Bởi vì Tiên Hoàng không thể chấp nhận được việc bản thân ngày càng già đi. Ông muốn trường
sinh bất lão, muốn được thiên thu vạn đại.
Lạc Thanh Hàn thanh âm khàn khàn gọi:
- Phụ Hoàng!
Cho dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng Hoàng Đế cũng biết rõ, con người không có khả năng
được trường sinh bất lão. Cho dù có là cửu ngũ chí tôn, thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ông cũng
phải quy tiên.
Ông không thể làm Hoàng Đế mãi được.
Đất nước này, giang sơn này, cuối cùng cũng sẽ có 1 ngày giao lại cho người khác.
Sự đố kỵ và không cam tâm trong lòng Hoàng Đế bắt đầu sinh sôi nảy nở không thể kiểm soát.
Ông ngữ khí phức tạp nói:
- Trẫm cũng không phải là sợ thế lực của bọn họ. Trẫm chỉ là không đành lòng nhìn thấy bá tánh rơi vào
cảnh chiến loạn lầm than.
Lạc Thanh Hàn:
- Nhi thần hiểu rõ những đắn đo và nổi khổ tâm của phụ hoàng. Phụ hoàng là vua của 1 nước, có thể nhìn
xa trông rộng hơn nhi thần rất nhiều. Có 1 số chuyện người không tiện đích thân ra tay, nhi thần cam tâm
tình nguyện đứng ra làm thay người. Tương lai cho dù sẽ phải chọc cho người trong thiên hạ tức giận, thì
đó cũng chỉ là lỗi của một mình nhi thần, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến phụ hoàng.
Hắn cúi người khấu đầu, mỗi chữ đều lộ ra vẻ quật cường:
- Cúi xin phụ hoàng chấp thuận!
Hoàng Đế yên lặng nhìn hắn, thật lâu mới nói:
- Con quả nhiên là đã trưởng thành. Được! Con muốn làm cái gì thì đi làm đi. Trẫm lớn tuổi rồi, cũng đã
đến lúc nhường chổ lại cho tuổi trẻ các con.
Lạc Thanh Hàn dập đầu thật mạnh, sau đó ngẩng đầu lên, hốc mắt hơi phiếm hồng, tình cảm chân thành
nói:
- Nhi thần là do phụ hoàng nuôi cho khôn lớn, tất cả những gì con có cũng đều là nhờ phụ hoàng ban cho.
Phụ hoàng ở trong lòng nhi thần vĩnh viễn sẽ không bao giờ già.
Hoàng Đế tự tay đỡ hắn đứng lên, vui mừng nói:
- Trẫm có rất nhiều con trai, chỉ có con là đứa ưu tú nhất. Trẫm rất coi trọng con. Hy vọng tương lai con
đừng làm trẫm thất vọng.
- Nhi thần nhất định dốc hết toàn lực để báo đáp ơn dưỡng dục của phụ hoàng.
Hai cha con lại tiếp tục nói chuyện thêm 1 hồi lâu.
Sau khi thảo luận mọi chuyện thoả đáng, Hoàng Đế cũng ra khỏi thiên điện.
Lạc Thanh Hàn cất bước ra ngoài, đầu gối đau nhức âm ỉ, bắp chân lại càng đau nhức lợi hại hơn.
Nhưng trên mặt hắn không có biểu lộ ra, mỗi một bước chân đều rất vững vàng.
Ra khỏi Khôn Ương Cung, trong mắt hắn đã không còn một tia nhiệt độ, cả người đều bình tĩnh đến dọa
người.
Thường công công muốn đỡ hắn ngồi lên xe ngựa, lại bị hắn vung tay ngăn cản.
Hắn chịu đựng cơn đau từ đầu gối truyền đến, mặt không chút thay đổi ngồi vào trong xa giá:
- Trở về Lân Đức Điện!
Lúc này đã là nửa đêm, tất cả mọi người đều đã ngủ, trong cung 1 mảnh yên tĩnh.
Xe ngựa của Thái Tử lặng lẽ xuyên qua bóng đêm trùng trùng điệp điệp, cuối cùng dừng ở trước cửa Lân
Đức Điện.
Những chiếc đèn lồng được treo trước cửa.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, có 1 bóng người nhỏ bé đang ngồi trên thềm đá.
Lạc Thanh Hàn vừa nhìn thấy người nọ, vẻ mặt vốn dĩ lạnh lùng lập tức thay đổi.
Thường Công công muốn tiến đến lên tiếng nhắc nhở, lại bị Lạc Thanh Hàn ngăn lại.
Tiêu Hề Hề ngồi trên thềm đá trước cửa, trong tay ôm một cái bình gốm, đầu tựa vào tường.
Nàng đang ngủ gật, phía dưới mi mắt rũ xuống là cái bóng nho nhỏ, môi hơi hé mở, thi thoảng còn chẹp
chẹp 2 cái, giống như là mơ thấy đang ăn món gì ngon.
Lạc Thanh Hàn đi lên bậc thang, cuối cùng vững vàng đứng trước mặt nàng.
Bóng dáng cao lớn thon dài, bao phủ lấy nàng.
Hắn rũ mắt nhìn nữ nhân đang ngủ say trước mặt, trầm mặc thật lâu mới lên tiếng:
- Hề Hề!