Tiêu Hề Hề mơ thấy bản thân đang được ăn kem ly, 1 bàn chất đầy kem với rất nhiều
hương vị khác nhau.
Đang lúc nàng ăn đến quên cả trời đất, chợt nghe tiếng có người gọi mình.
Tiêu Hề Hề lập tức tỉnh lại.
Mở to đôi mắt, kem ly đã không thấy đâu.
Lúc này trước mặt chỉ còn lại khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân.
Tiêu Hề Hề hơi sửng sốt:
- Thái Tử điện hạ!
Nàng nhanh chóng dựa vào tường mà đứng lên hành lễ.
Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc nàng còn chưa kịp tỉnh táo, động tác hành lễ cũng có chút
vụng về, trông nàng có hơi chật vật.
Lạc Thanh Hàn ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi:
- Sao nàng lại ngồi ở đây?
- Lần trước không phải chàng cho người đem đến cho thiếp 1 giỏ dâu sao? Thiếp thân đã
ăn một ít, còn lại đã để Bảo Cầm làm mứt dâu, mứt này ăn rất ngon. Vừa có thể phối hợp
với sữa bò, vừa có thể cho vào trà sữa. Thiếp thân cảm thấy hương vị rất ngon, liền cố ý
đem đến cho chàng một ít.
Nàng vừa nói vừa đem bình gốm trong tay đưa ra, như dâng lên 1 báu vật.
Lạc Thanh Hàn tiếp nhận bình gốm, thuận tay đưa cho Thường công công đang đứng phía
sau.
Lạc Thanh Hàn nắm tay Tiêu Hề Hề, phát hiện ngón tay nàng có chút lạnh, hắn hỏi:
- Nàng đã chờ ở đây bao lâu rồi?
- Thiếp thân dùng bữa tối xong đã tới tìm chàng rồi. Đáng tiếc, chàng không có ở đây.
Mặc Họa nói chàng đi ra ngoài có việc, không biết khi nào mới trở về. Thiếp thân đành
phải ở chỗ này chờ chàng, chờ cũng đã gần hai canh giờ.
Lạc Thanh Hàn cười như không cười:
- Chờ đến nổi ngủ gật?
Tiêu Hề Hề 1 chút ngượng ngùng cũng không có, thản nhiên thừa nhận:
- Chờ đợi thật sự là quá nhàm chán! Thiếp thân không cẩn thận đã ngủ quên mất!
Lạc Thanh Hàn nắm tay nàng đi vào bên trong, vừa đi vừa nói:
- Nàng nên ngồi trong phòng mà chờ, bên ngoài quá lạnh.
Tiêu Hề Hề:
- Không sao! Thiếp thấy bên ngoài rất mát mẻ.
- Sao lại chỉ có mình nàng ngồi ngoài cửa, Bảo Cầm đâu?
- Vừa rồi Bảo Cầm sợ thiếp sẽ bị cảm lạnh, nên đã quay về lấy áo choàng.
Tiêu Hề Hề vừa nói hết câu, Bảo Cầm đã vội vã chạy lại, trên tay còn mang theo chăn
bông.
Nàng rất kinh ngạc khi thấy Thái Tử đang dắt tay Tiêu Trắc Phi đi đến, nhanh chóng hành
lễ với Thái Tử.
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói:
- Từ nay về sau, không được để Tiêu Trắc Phi ở ngoài 1 mình.
Tuy Lân Đức Điện luôn có thị vệ canh gác, theo lý mà nói thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng lỡ như...thì sao? Trong cung có quá nhiều nguy hiểm rình rập, bất cẩn 1 chút liền
sẽ rơi vào bẫy của người khác.
Bảo Cầm vội vàng quỳ xuống nhận tội:
- Là nô tỳ sai sót. Nô tỳ thật đáng ch ết!
Lạc Thanh Hàn:
- Niệm tình ngươi nhất thời sơ suất, phạt ngươi quỳ thời hạn 1 ném nhang.
Tiêu Hề Hề định đứng ra cầu xin cho Bảo Cầm, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, thì
Bảo Cầm đã lên tiếng trước:
- Tạ ơn Thái Tử điện hạ đã khai ân!
Lạc Thanh Hàn dắt Tiêu Hề Hề vào phòng.
Tiêu Hề Hề không kìm được mà quay đầu lại nhìn Bảo Cầm, nàng thấy Bảo Cầm đang
nháy mắt ý bảo mình không sao.
Chỉ là quỳ trong 1 nén nhang mà thôi, cũng không hề hấn gì.
Ngược lại, đây lại giống như là lời nhắc nhở của Thái Tử hơn.
Thái Tử là đang muốn nhắc nhở Bảo Cầm phải cẩn thận hơn trong mọi việc.
Đồng thời cũng là lời cảnh cáo của Thái Tử cho những người khác: hắn rất coi trọng Tiêu
Trắc Phi, bất luận là chuyện gì có liên quan đến Tiêu Trắc Phi, thì sẽ không cho phép có
nửa điểm sai lầm.
Bảo Cầm hiểu rất rõ điều này, nên nàng cam tâm tình nguyện quỳ.
Tiêu Hề Hề đi theo Thái Tử vào bên trong tẩm điện.
Chờ đến khi mọi người đều lui xuống hết, Tiêu Hề Hề vẫn là không nhịn nổi, liền mở
miệng cầu tình:
- Điện Hạ, chàng có thể bỏ qua cho Bảo Cầm lần này không?
Lạc Thanh Hàn không trả lời, mà giang 2 tay ra:
- Hầu hạ ta tắm rửa thay quần áo.
Tiêu Hề Hề bước đến cởi bỏ thắt lưng cho hắn, trong miệng vẫn còn lầm bầm:
- Thiếp thân cũng không phải trẻ con. Bảo Cầm không cần phải lúc nào cũng kè kè kế
bên.
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, không nói lời nào.
Quần áo trên người từng lớp từng lớp được cởi xuống.
Đến khi chỉ còn lại chiếc quần, Lạc Thanh Hàn ngăn tay nàng lại, nhẹ giọng nói:
- Được rồi! Nàng ra ngoài đi!
Tiêu Hề Hề đang muốn đi xem Bảo Cầm, lập tức gật đầu:
- Vậy thiếp lui xuống trước.
Sau khi xác định nàng đã rời đi, lúc này Lạc Thanh Hàn mới cởi quần, để lộ ra những vết
bầm tím lớn trên đầu gối và bắp chân.
Đây đều là vết thương do hắn đã quỳ quá lâu ở Khôn Ương Cung.
Hắn cố nén cơn đau, ngồi vào trong thùng tắm, nhắm mắt lại, thở ra 1 hơi.
Tiêu Hề Hề đi đến trước mặt Bảo Cầm.
Bảo Cầm kinh ngạc:
- Người không phải là đang hầu hạ Thái Tử sao? Sao lại chạy ra đây?
Tiêu Hề Hề:
- Ta rất lo lắng cho em.
- Nô tỳ không sao. Thời gian 1 nén nhang trôi qua rất nhanh. Người mau quay về đi! Nếu
như Thái Tử biết người đến tìm nô tỳ, nói không chừng sẽ phạt nô tỳ nặng thêm.
Tiêu Hề Hề thấy nàng tinh thần rất tốt, cũng hỏi yên lòng 1 chút.
- Vậy ta đi trước!
Bảo Cầm thúc giục:
- Người đi mau lên!
Tiêu Hề Hề quay lại đứng trước cửa tẩm điện, thấy Thường công công vẫn còn đang chờ ở đó, nàng hỏi:
- Điện hạ chưa tắm xong sao?
Thường công công gật đầu nói phải.
Tiêu Hề Hề định đợi ở bên ngoài, chờ Thái Tử tắm xong lại vào.
Thường công công liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt, nhỏ giọng nói:
- Tâm tình Điện hạ đêm nay có vẻ không tốt lắm!
Tiêu Hề Hề có hơi bất ngờ:
- Điện hạ bị làm sao?
Chuyện giữa Hoàng Đế và Thái Tử, phận làm nô tài như Thường công công không dám
nhiêù lời, hắn chỉ có thể nói qua loa sơ sài:
- Mấy ngày gần đây Điện Hạ luôn bận rộn, gặp không ít chuyện phiền lòng. Điện Hạ vẫn
luôn rất thích nương nuơng, nếu được người quan tâm hỏi han 1 chút, nói không chừng
có thể giúp tâm trạng của Điện Hạ tốt hơn.
Tiêu Hề Hề câu hiểu câu không:
- Ò!
Trong phòng truyền ra giọng nói của Thái Tử:
- Thường Hỉ!
Thường công công nhanh nhẹn đáp lời:
- Dạ!
Hắn dẫn theo vài tiểu thái giám đi vào, đổ bỏ nước tắm đã dùng xong, lau sạch vết nước
tung toé trên sàn.
Khi Tiêu Hề Hề bước vào bên trong, nhìn thấy Thái Tử đang mặc áo ngủ, ngồi trên
giường lau thanh bảo kiếm.
Thanh kiếm là do Hoàng Đế ban thưởng, có tên là Yên Diệt.
Vẻ mặt của hắn hết sức chăm chú, bàn tay nắm chặt khăn, lau đi lau lại lưỡi kiếm.
Thanh kiếm sắc bén sáng loáng, phản chiếu ánh mắt đen láy của hắn.
Thường công công mang theo những người khác lui ra ngoài.
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Lạc Thanh Hàn với Tiêu Hề Hề.
Lạc Thanh Hàn chú ý đến Tiêu Hề Hề đang đứng cách đó không xa, hắn buông kiếm
xuống:
- Nàng đứng ở đó làm gì? Lại đây!
Tiêu Hề Hề đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn vào thanh kiếm trên tay hắn, thận
trọng hỏi:
- Điện hạ, chàng rất thích thanh kiếm này sao?
Lạc Thanh Hàn thản nhiên đáp:
- Cũng tạm!
Tiêu Hề Hề:
- Nhìn bộ dạng của chàng, hẳn là chàng rất quý trọng thanh kiếm này.
- Thứ ta thật sự quý trọng không phải thanh kiếm này, mà là ý nghĩa đằng sau của nó.
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, rất ham học mà hỏi:
- Thanh kiếm này có ý nghĩa gì?
- Nó từng là thanh kiếm mà Thái Tổ Hoàng Đế mang theo bên người. Nó đã đi theo Thái
Tổ Hoàng Đế Nam chinh Bắc chiến. Nó cũng từng chứng kiến hầu hết các sự kiện lịch sử
quan trọng, đã lấy đi không ít thủ cấp của quân địch. Nó tượng trưng cho lòng dũng cảm,
khí thế hiên ngang, cũng là biểu tượng cho niềm tin được kế thừa.