Lý Quý cũng là thí sinh, hắn nằm mơ cũng muốn vượt qua kỳ thi, đạt được công danh. Nhưng hắn biết bản
thân năng lực có hạn, cho dù là cố gắng hết sức thì cũng không dám nắm chắc sẽ đậu.
Vì vậy, sau khi biết được bí mật bên trong "Dịch Kinh", hắn đã động lòng tham.
Hắn lặng lẽ đánh cắp quyển "Dịch Kinh", dự định sẽ thức suốt đêm học thuộc hết tất cả đáp án đề thi.
Nhưng đêm hôm ấy, hắn đã bị người ta diệt khẩu. Kể cả quyển "Dịch Kinh" cũng bị mang đi.
Lẻ ra mọi chuyện sẽ được kết thúc tại đây.
Nhưng giữa đường lại xuất hiện ra Lệ Khinh Ngôn.
Từ đó, những tình tiết xoay quanh chuyện lộ đề thi dần dần được hé lộ.
Lạc Thanh Hàn hít sâu 1 hơi, lại chậm rãi thở ra.
Vụ việc đã được làm sáng tỏ.
Nhưng phạm vi những người có liên quan cũng thật sự quá lớn.
Cho dù hắn là Thái Tử, cũng không đủ quyền hạn được trực tiếp đi bắt người.
Hắn cần nhận được sự ủng hộ của Hoàng Đế.
Lạc Thanh Hàn mang theo khẩu cung cùng hồ sơ lên xa giá đến Khôn Ương Cung.
Lúc này bên ngoài trời đã tối hẳn.
Hoàng Đế đêm nay đã lật thẻ bài của Vạn Tiệp Dư.
Vạn Tiệp Dư đến Khôn Ương Cung từ sớm, còn phục vụ Hoàng Đế dùng bữa tối. Trong lúc 2 người đang
định lên giường tiến hành vận động, chợt ngoài cửa vang lên giọng nói của Cam Phúc:
- Khởi bẩm bệ hạ, Thái Tử điện hạ có việc gấp cần cầu kiến.
Mặc dù trong lòng Hoàng Đế có chút không vui, nhưng ông hiểu tính tình của Thái Tử, nếu không phải có
chuyện bất đắc dĩ, Thái Tử cũng sẽ không chạy đến làm phiền giờ này.
Hoàng Đế đẩy Vạn Tiệp Dư ra, mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài.
Ông gặp Thái Tử đang đứng chờ ở thiên điện.
Lạc Thanh Hàn hành lễ:
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng!
Chuyện tốt bị người khác cắt ngang, trong lòng Hoàng Đế khó chịu, thần sắc cũng trở nên lạnh lùng:
- Cũng đã trể thế này rồi. Con không chịu ở Đông Cung, chạy đến đây tìm ta làm gì?
Lạc Thanh Hàn:
- Nhi thần đã tra ra được ai là người làm lộ đề thi.
Sắc mặt Hoàng Đế thay đổi.
Ánh mắt của ông cũng nhanh chóng sắc bén:
- Là ai?
Lạc Thanh Hàn dâng lên khẩu cung cùng tập hồ sơ.
- Phụ hoàng xem xong sẽ rõ.
Hoàng Đế ngồi xuống bàn, đọc lướt qua. Nét mặt càng lúc càng trầm.
Tần gia.....
Lại là Tần gia.
Tất cả chứng cứ và lời khai đều có liên quan đến Tần Văn. Nhưng Tần Văn cũng chỉ là con cháu thế gia bình
thường, hắn căn bản không cách nào vào được nơi chứa đề thi.
Người duy nhất có khả năng tiếp xúc trực tiếp với đề thi cũng chỉ có Tần Liệt.
Tần Liệt chính là người đã trộm đề thi và tiết lộ ra bên ngoài.
Hoàng Đế cầm tập hồ sơ đập mạnh xuống bàn, tức giận nói:
- Gọi Tần Liệt vào cung cho Trẫm!
Lạc Thanh Hàn:
- Phụ hoàng, người là đang muốn giải quyết riêng tư sao?
Sắc mặt Hoàng Đế thay đổi:
- Con nói vậy là có ý gì?
Lạc Thanh Hàn chắp tay khom người:
- Ý định của người cũng đã quá rõ ràng. Người chỉ gọi riêng Tần Liệt đến, chẳng qua là muốn 1 mình Tần
Liệt gánh hết mọi trách nhiệm. Sau đó lại chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.
Hoàng Đế tức giận quát:
- Ngươi càn quấy!
Lạc Thanh Hàn không chút do dự quỳ xuống, sắc mặt kiên định không đổi:
- Phụ hoàng, tuy đề thi lần này là do Tần Liệt tiết lộ, nhưng những thế gia khác cũng có tham gia, tất cả bọn
họ đều là đồng phạm.
Hoàng Đế lạnh lùng nói:
- Vậy theo ý của con, là Trẫm nên bắt nhốt lại hết tất cả con cháu thế gia trong thành Thịnh Kinh này sao?
Lạc Thanh Hàn hỏi lại:
- Bọn họ đều làm chuyện phạm pháp, chẳng lẻ không nên giam lại hết sao?
Ánh mắt Hoàng Đế càng lúc càng âm trầm.
- Con thật sự là 1 kẻ ngốc, hay đang muốn giả ngu? Chẳng lẻ con không biết những thế gia kia là loại người
gì sao? Bọn họ vẫn đang cấu kết, thông đồng với nhau, nếu Trẫm 1 mẻ bắt hết, há chẳng phải là tạo cơ hội
cho bọn họ liên thủ tạo phản?
Loại sự tình này cũng không phải chuyện gì mới lạ.
Ở triều đại trước, đã từng có 1 tiền lệ, các danh gia vọng tộc liên kết với nhau để tạo phản. Bởi vì họ thấy
không vừa mắt thiên tử.
Những thế gia đại tộc này đã được kế thừa từ đời này sang đời khác, đều có nguồn lực và mối quan hệ lớn
mạnh.
Nếu bọn họ thật sự muốn gây khó dễ thì chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn.
Lạc Thanh Hàn:
- Chính vì bọn họ biết phụ hoàng luôn sợ ném chuột vỡ bình, nên mới ngày càng không coi ai ra gì. Thậm chí
ngay cả kỳ thi toàn quốc quan trọng như vậy, họ cũng muốn thao túng. Phụ hoàng, kỳ thi toàn quốc hệ trọng
thế nào chắc người cũng rõ? Nó không chỉ là con đường tuyển chọn nhân tài dốc sức cho triều đình, mà còn
là vũ khí để chúng ta đối phó với các đại gia tộc. Nếu ngay cả vũ khí trong tay cũng bị người ta lấy mất, vậy
thì tương lai triều đình đều phải dựa vào sự định đoạt của bọn thế gia. Đến lúc đó, ai mới là vua, ai mới là
thần?
Hoàng Đế bị nói trúng chổ đau, tức đến thở hổn hển, tiện tay cầm lấy tập hồ sơ ném lên người Lạc Thanh
Hàn.
- Ngươi câm miệng!
Lạc Thanh Hàn cũng không tránh né, để mặc mớ hồ sơ đập vào đầu.
Hồ sơ rơi xuống, âm thanh phát ra trầm đục.
Trong mắt Lạc Thanh Hàn toát lên vẻ bi ai.
- Phụ hoàng, nhi thần biết người rất kiêng kỵ chuyện này. Người không muốn cứng đối cứng với bọn họ
Người sợ họ chó cùng rứt giậu, dấy binh tạo phản. Nhưng chắc người cũng hiểu, cứ mãi nhẫn nhịn không
những không thể giải quyết được vấn đề. Mà còn làm cho bọn họ được đà lấn tới, càng ngày càng không
biết kiêng nể ai.
Sắc mặt Hoàng Đế vẫn rất khó coi, nhưng cũng không phản bác lại.
Lạc Thanh Hàn thành khẩn:
- Chuyện lần này chính là 1 cơ hội tốt. Chúng ta thừa dịp này giáo huấn cho bọn người thế gia 1 trận. Cho dù
là không thể nhổ cỏ tận gốc, ít nhất cũng có tác dụng răn đe, để cho bọn họ trở nên biết chừng mực.
Hoàng Đế không trả lời.
Lạc Thanh Hàn:
- Phụ hoàng, người đã từng dạy nhi thần, ân sủng và quyền uy phải luôn song hành, mới chính là đạo làm
vua. Người đã cho bọn họ quá nhiều ân tình, kế tiếp nên để bọn họ nếm trải thế nào là uy quyền của bậc đế
vương.
Hoàng Đế không phải không hiểu đạo lý này, nhưng bây giờ hắn đã già.
Những hào hùng tráng trí khi xưa bây giờ cũng đã mai một. Hiện tại hắn chỉ muốn yên ổn mà làm Hoàng Đế
không muốn công lao, cũng không muốn đắc tội.
Nét giận dữ trên mặt Hoàng Đế dần dần biến mất, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi.
- Trẫm cần thời gian để suy nghĩ.
Lạc Thanh Hàn:
- Nhi thần sẽ quỳ ở đây, phụ hoàng cứ từ từ suy nghĩ. Khi nào người nghĩ xong, nhi thần mới đứng dậy!
Hoàng Đế rất tức giận:
- Con đang muốn uy hiếp ta?
Lạc Thanh Hàn dập đầu:
- Nhi thần không dám.
- Ngươi muốn quỳ cứ quỳ. Trẫm cũng thực sự rất muốn xem ngươi có thể quỳ được bao lâu?
Nói xong, ông phất tay áo rời đi.
Ông hậm hực trở về tẩm cung.
Vạn Tiệp Dư nhanh chân ra đón, thấy Hoàng Đế vẻ mặt âm u liền sợ hết hồn.
- Bệ Hạ, xảy ra chuyện gì sao?
Hoàng Đế cười lạnh:
- Ta đã sinh được 1 nhi tử tốt, còn chưa biết đi, đã muốn học chạy.
Vạn Tiệp Dư dè dặt hỏi:
- Thái Tử đã chọc giận người sao?
Hoàng Đế không trả lời.
Ông ngồi lên giường, vẻ mặt vẫn còn rất tức giận, toàn thân cũng hiện rõ lên 5 chữ "Lão Tử đang tức giận."
Vạn Tiệp Dư than khổ trong lòng, nhưng lại không dám nói thêm điều gì, chỉ có thể thật thận trọng phục vụ
ông thay quần áo.
Hai người cứ như vậy mà nằm ngủ.
Nhưng Hoàng Đế cứ lăn qua lộn lại, không thể nào ngủ được.
1 canh giờ sau.
Ông ngồi dậy, gọi Cam Phúc đến.
- Thái Tử đã đi chưa?
Cam Phúc vội nói:
- Nô tài đã cho người đứng canh ngoài cửa của thiên điện, Thái Tử vẫn còn quỳ ở bên trong, chưa có đi ra.