Nam tử áo đen thong thả nói:
- Công tử kêu ta đến tìm ngươi. Nghe nói ngươi được người của Hình Bộ mời đi uống trà.
Chưởng quầy vội nói:
- Ta thật sự không có nói bất cứ gì!
Nam tử áo đen cười như không cười:
- Ngươi không nói gì? Vậy thì tại sao quan viên Hình Bộ lại đích thân đưa ngươi quay về?
Tên quan sai đó còn cư xử với ngươi rất khách khí. Chắc hẳn là ngươi đã tiết lộ cho bọn
họ không ít manh mối?
Chưởng quầy vội vàng phủ nhận:
- Ta thật sự không có nói gì! Ta có thể thề, nếu ta mà có bán đứng công tử, sẽ bị thiên lôi
đá nh, ch ết không toàn th ây!
Nam tử áo đen:
- Ngươi có thề với ta cũng vô dụng. Ngươi bây giờ đã bị Hình Bộ nhắm tới, điều này rất
bất lợi với chúng ta.
- Ta có thể về quê. Bây giờ ta sẽ đi liền. Ta cam đoan, mãi mãi về sau cũng sẽ không quay
lại.
- Ngươi không thể đi. Một khi người của Hình Bộ đã để mắt tới ngươi, chắc chắn sẽ không
dễ dàng để ngươi rời đi.
Nam tử áo đen đứng dậy, chậm rãi đi về phía hắn, ánh mắt t àn kh ốc, ngữ khí lạnh lẽo:
- Công tử có nói, trên đời này, đáng tin nhất chính là người đã ch ết. Chỉ khi ngươi ch ết,
công tử mới yên tâm.
Sắc mặt chưởng quầy tái xanh, quay người bỏ chạy.
Vừa chạy đến cửa, phát hiện bên ngoài sớm đã có 2 người cao to lực lưỡng đứng canh ở
đó.
Chưởng quầy còn chưa kịp kêu cứu, thì đã bị đ ánh ngất.
Nam tử áo đen lấy ra dây thừng đã chuẩn bị trước, luồn qua xà nhà, buộc 1 nút thắt.
Bọn họ cho đầu chưởng quầy vào, rồi đ.á ng ã cái ghế dưới chân chưởng quầy.
Cả người của chưởng quầy bị tr eo l ơ lử ng.
Hắn lập tức tỉnh lại, 2 tay liều mạ.ng gi.ãy gịua, 2 chân đ ạp loạn xạ, cổ họng phát ra âm
thanh r ên rĩ đa u đớ.n.
Nam tử áo đen cùng 2 tên đồng bọn đứng bên cạnh nhìn. Bọn họ muốn nhìn thấy chưởng
quầy t ắt th ở rồi mới đi.
Vốn dĩ bọn họ không cần phải làm phiền phức đến vậy, 1 đao là có thể kết li ễu tên này.
Nhưng mà công tử đã phân phó, phải làm cho sạch sẽ, không được để lại dấu vết.
Không còn lựa chọn, bọn hắn chỉ có thể làm theo cách củ, đem người tr eo lên, làm ra hiện
trường tre o cổ t ự vẫ n.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng.
Cốc cốc!
Nam tử áo đen cùng với 2 đồng bọn đồng thời thay đổi sắc mặt.
3 người liếc nhìn nhau.
Nam tử áo đen trầm giọng hỏi:
- Ai đó?
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của vợ chưởng quầy:
- Là ta! Ta có làm 1 ít điểm tâm, nên cố ý mang đến cho các ngươi.
Nam tử áo đen:
- Không cần! Bọn ta không muốn ăn!
Vợ chưởng quầy cũng không dây dưa, xoay người rời đi.
Nghe tiếng bước chân từ từ đi xa, 3 người trong phòng nhẹ nhàng thở ra.
Chưởng quầy đang bị t reo trên xà nhà cũng lâm vào tuy ệt v ọng.
Xem ra, hắn hôm nay khó thoát khỏi cái ch ết.
Hắn giãy giụa càng ngày càng yếu. Trong lúc hắn cảm thấy bản thân sắp xong đời, cửa
phòng đột nhiên bị đá văng.
Làm mọi người trong phòng ai nấy đều giật mình.
Nam tử áo đen nhìn ra bên ngoài, đã thấy Triệu Hiền mang theo mấy chục Ngọc Lân Vệ
khí thế hu ng hăn g xôn g vào.
Triệu Hiền không cho đối phương cơ hội bỏ trốn, không nói 2 lời liền khống chế 3 người,
sau đó đ ánh ngất rồi mang đi.
Chưởng quầy được cũng cứu xuống.
Hắn nằm dài trên mặt đất thở hổn hển, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Triệu Hiền đi đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng hỏi:
- Bây giờ vẫn còn không chịu nói sao?
Chưởng quầy cảm thấy cổ họng đau rát, hắn khó khăn mở miệng, âm thanh khàn đục:
- Ta nói. Cái gì ta cũng sẽ nói!
Đổng Minh Xuân đến cơm trưa cũng chưa kịp ăn, đã lần lượt đem 4 tên phạm nhân ra
thẩm vấn.
Ba tên sá t thủ kia vẫn cứng miệng không nói, còn muốn c ắn lư ỡi t ự v ận. May mắn
được phát hiện kịp thời, nên bọn hắn không đạt được mục đích.
Còn về phần chưởng quầy Đông Lai Lâu, hắn sớm đã sợ mất mật. Cũng không cần Đổng
Minh Xuân tra hỏi, hắn liền đem hết chuyện mà mình biết nói ra hết.
Những gì hắn khai cũng gần giống với lời Đổng Minh Xuân đã nói.
-----_-------
Ngày Tần Văn tổ chức hội thi làm thơ, đã bao hết toàn bộ Đông Lai Lâu. Rất nhiều người
đến tham gia, tất cả đều là con cháu thế gia, đương nhiên rất khó hầu hạ.
Chưởng quầy sợ làm đắc tội bọn họ nên đã tự mình lo mọi chuyện trước sau, bận tối mắt
tối mũi.
Sau đó, đột nhiên Tần Văn sai người đến gọi hắn lên phòng, hỏi hắn có nhìn thấy người
nào khả nghi tiến vào phòng không?
Chưởng quầy dĩ nhiên nói không có.
Sắc mặt Tần Văn lúc đó kém vô cùng, hắn nói mình đã bị mất 1 quyển sách vô cùng quan
trọng. Nếu như không tìm thấy, hắn sẽ cho người niêm phong toàn bộ Đông Lai Lâu.
Chưởng quầy bị do ạ sợ, v ắt hết óc suy nghĩ. Cuối cùng, hắn thật sự đã nhớ ra 1 việc.
Hắn nói mình đã nhìn thấy 1 thư sinh từng bước vào phòng của Tần Văn.
Chưởng quầy nhận ra thư sinh kia, cũng biết người đó gia cảnh không tốt. Theo lý mà nói,
hắn không có tư cách tham gia những hội thi như thế này. Lần đầu chưởng quầy thấy hắn
đã rất kinh ngạc, nên ấn tượng để lại cũng rất sâu sắc.
Sau khi nghe xong những lời này, Tần Văn lập tức ra khỏi Đông Lai Lâu.
Những chuyện sau đó, chưởng quầy cũng không biết.
Đổng Minh Xuân hỏi:
- Ngươi có đem chuyện này đi nói với những người khác không?
Chưởng quầy do dự không trả lời.
Đổng Minh Xuân cười lạnh:
- Nếu ngươi không chịu nói. Ta sẽ cho người đưa ngươi về nhà.
Chưởng quầy bị câu nói này d oạ sợ.
Hắn biết bản thân 1 khi quay về thì chỉ có con đường ch ết. Vừa rồi hắn xém chút đã bị
người ta thủ tiêu.
Chưởng quầy cuống quýt nói:
- Đừng! Xin đừng! Ta nói! Ta sẽ nói hết cho ngài biết. Ta đã đem chuyện này đi nói với
ông chủ. Dù sao, chuyện cũng có liên đến Tần gia cửu công tử, ta không thể không nói cho
ông chủ biết.
Đổng Minh Xuân lại hỏi:
- Ông chủ của ngươi là ai?
Chưởng quầy nhắn nhó trả lời:
- Ta cũng không biết hắn là ai. Ta chỉ biết mọi người đều gọi hắn là nhị công tử.
Sau đó, hắn kể lại chi tiết toàn bộ quá trình mình đã tiếp xúc với nhị công tử như thế nào.
Quản sự ngồi bên cạnh ghi chép lại hết lời khai của hắn vào trong khẩu cung.
Đổng Minh Xuân dựa vào manh mối mà chưởng quầy cung cấp, đã cho người đi xác thực,
và điều tra từng cái 1.
Cho dù bọn họ đã điều động tất cả nhân lực ra ngoài điều tra, nhưng khi bọn họ tìm ra
được chân tướng, thì mặt trời cũng đã xuống núi.
Thời hạn 3 ngày cũng chỉ còn lại 1 buổi tối
Triệu Hiền ra sức thúc ngựa chạy về Đông Cung. Hắn đem tất cả hồ sơ vụ án cùng khẩu
cung mà Đổng Minh Xuân tra được giao cho Thái Tử.
Lạc Thanh Hàn đem hết những thứ này xem xong.
Ánh mắt hắn dừng lại thật lâu ở hàng chữ cuối cùng trên 1 tập hồ sơ.
Sau khi Hình Bộ bí mật đi điều tra, bọn họ xác định được chủ nhân thật sự đứng đằng sau
Đông Lai Lâu là nhị hoàng tử, Lạc Vân Hiên.
Lạc Thanh Hàn buông hồ sơ xuống.
Tất cả đều đã sáng tỏ.
Hội thi làm thơ chỉ là giả. Tần Văn mượn danh nghĩa tổ chức hội thi, mời hết những hậu
bối con nhà danh gia vọng tộc. Những người này đều có tham gia kỳ thi toàn quốc năm
nay. Bọn họ đối với kỳ thi lần này kỳ vọng rất lớn.
Tần Văn vốn định bí mật bán "Dịch Kinh" chứa đề thi trong lúc diễn ra hội thi.
Không ngờ giữa chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mà Lý Quý chính là chuyện ngoài ý muốn ấy.
Ban đầu, Lý Quý chỉ là muốn thông qua hội thi để đi bợ đỡ mấy tên con cháu nhà giàu kia.
Nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện được bí mật về quyển "Dịch Kinh" của Tần Văn.