Khi Diệp Viễn biết được số tiền mình có đã đạt tới con số ngất trời.
Thì cảm xúc của anh cũng không có quá nhiều dao động.
Bởi vì anh đã sớm đoán được kết quả này.
Còn việc mọi người đề nghị anh luyện chế thêm chút đan dược thì Diệp Viễn trực tiếp bác bỏ.
Nếu ngày hôm qua anh không gặp được người của Ám Võng, thì nói không chừng anh sẽ tiếp tục luyện chế để bán đấu giá theo ý họ.
Nhưng sau khi gặp phải Ám Thập của Ám Võng, anh đã hiểu được thế giới này không hề đơn giản như những gì mình tưởng.
Chỉ cần một Ám Võng thôi anh đã không thể nào nắm bắt được, đã khiến anh vô cùng kiêng dè rồi.
Bởi vì từ miệng Ám Thập, anh đã biết được tổ chức bí ẩn đang lùng sục Tiểu Vũ còn đáng sợ hơn cả Ám Võng.
Điều đó có nghĩa là ngoài tổ chức bí ẩn đó, thì còn rất nhiều thế lực hùng mạnh khác mà anh không biết.
Vì vậy, anh vẫn cảm thấy mình không nên huênh hoang quá, nếu không sẽ khiến các thế lực mạnh mẽ đó để mắt tới, thế thì không ổn.
Còn nữa, anh bán đấu giá đan dược chủ yếu là để kiềm chế nhà họ Tiêu, mà bây giờ nhà họ Tiêu lại không có hành động gì.
Tất nhiên anh không cần phải làm những chuyện như thế nữa.
Diệp Viễn từ chối, nhóm Liễu Khánh Phi cũng không nói thêm gì.
Bởi vì họ cũng hiểu được, nếu cứ điên cuồng tiến hành bán đấu giá loại đan dược này, thì là e sẽ dẫn tới một số hậu quả khá nặng nề.
Bọn họ cũng không còn cưỡng cầu nữa.
Mà sau khi mấy người họ định chào tạm biệt, thì Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống lại để nghị ra ngoài chơi.
Bây giờ họ có tiền rồi, tất nhiên phải ra ngoài chơi bời một hồi, để thả lỏng một chút.
Vả lại, mấy hôm nay họ cũng bận tối mắt tối mũi rồi nên có chút mệt mỏi.
Diệp Viễn cũng có ý định này.
Sau khi tìm được Tiểu Vũ, Diệp Viễn cũng rất muốn dẫn em gái mình ra ngoài đi chơi đó đây.
Dù sao mấy năm nay Tiểu Vũ gần như chưa từng rời Giang Châu nửa bước.
Mặt khác, anh cũng muốn đi tìm Lâm Vãn Tình. Mấy ngày rồi mà Lâm Vãn Tình vẫn chưa về, hơn nữa điện thoại cũng không thể gọi được.
Tất nhiên, trước khi ra ngoài, Diệp Viễn phải giải quyết những kẻ vẫn còn muốn đối phó với người bên cạnh anh.
Đang nghĩ tới vấn đề này, thì Diệp Viễn đã nhận được điện thoại của Ám Thập.
Ám Thập thông qua điện thoại nói với Diệp Viễn.
Bây giờ có ba phe muốn ra tay với những người bên cạnh anh.
Một là tập đoàn Hạo Thiên, người nước Uy cùng với tập đoàn sát thủ.
Hơn nữa Ám Thập còn nói cho anh biết, tập đoàn sát thủ đó muốn ra tay với người bên cạnh anh đều là vì nhà họ Tiêu đã treo thưởng rất cao trong giới sát thủ.
Từ đó mới khiến rất nhiều sát thủ bí quá hóa liều.
Nhưng kỳ quái là vào sáng sớm hôm nay, mọi treo thưởng trong tập đoàn sát thủ đều bị Kiếm Vô Nhai xé đi hết.
Hơn nữa Kiếm Vô Nhai còn đưa ra mệnh lệnh, nếu có sát thủ nào dám ra tay với người bên cạnh Diệp Viễn thì tức là đối đầu với chính anh ta.
Nghe tới đó, Diệp Viễn lập tức hiểu ra Kiếm Vô Nhai này đang giúp mình.
Hôm qua Vũ Đông Thanh có nói với anh, trước khi anh về thì Kiếm Vô Nhai đã giúp anh giải quyết tất cả sát thủ đang âm thầm mai phục xung quanh.
Còn người của nước Uy, đám người trước đó đã lẻn vào lãnh thổ của Hoa Hạ sau đó bị Diệp Viễn giải quyết đã rơi vào tay Lục Phiến Môn.
Bản thân họ còn khó giữ được mình, đoán chắc lúc nãy sẽ không rảnh đến Hoa Hạ làm gì nữa.
Tập đoàn Hạo Thiên, hôm qua sau khi họ thất bại thì toàn bộ thành viên của tập đoàn đã bị bắt nhốt lại.
Có vẻ chẳng còn nhấc lên ngọn sóng gì được nữa.
Sau khi nghe xong tin tức từ Ám Thập, cuối cùng Diệp Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không có ai ra tay với bạn bè, người thân bên cạnh anh thì anh đã vô cùng yên tâm rồi.
Còn tập đoàn Hạo Thiên thì anh cũng không định buông tha, trước đó anh còn lo sợ tập đoàn Hạo Thiên giống với Ám Võng, có mạng lưới trải khắp các nơi trên thế giới.
Thế thì chắc anh mất cả đời cũng không thể một lưới tóm hết được.
Nhưng bây giờ, tất cả thành viên của họ đã bị bắt nhốt lại rồi, điều đó khiến anh cảm thấy đây là một cơ hội rất lớn.
Là cơ hội có thể một lưới tóm hết cả tập đoàn Hạo Thiên.