“Nói cho tôi biết người của tập đoàn Hạo Thiên tập trung ở đâu”.
“Tỉnh Tiềm Long!”
“Biết rồi!”
Sau khi cúp điện thoại của Ám Thập, Diệp Viễn bèn báo cho nhóm Thẩm Tử Phàm, ngày mai xuất phát đến tỉnh Tiềm Long.
Diệp Viễn dẫn theo nhóm Thẩm Tư Phàm đến tỉnh Tiềm Long là vì anh sợ sự xuất hiện đột ngột của mình ở đó sẽ đánh rắn động cỏ.
Dùng cơ hội đi du lịch này chính là hợp lý nhất.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Viễn bèn dẫn Tiểu Vũ đang hào hứng tới nhà ga.
Tỉnh Tiềm Long nằm ở phía đông bắc Hoa Hạ, cách Giang Bắc khoảng vài ngàn cây số.
Diệp Viễn định đi máy bay, nhưng Tiểu Vũ lại nói mình chưa từng ngồi xe lửa, nhất là xe lửa màu xanh.
Để chiều theo ý Tiểu Vũ, Diệp Viễn bèn đặt vé chuyến tàu duy nhất đến tỉnh Tiềm Long.
Đến sân ga, nhóm Sở Vân Phi, Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống đã có mặt từ sớm.
Ngoài những người đó ra, thì Lâm Hàn Tuyết và Thẩm Tiểu Tiểu cũng theo tới.
Một nhóm đẹp trai xinh gái xuất hiện ở nhà ga hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Có rất nhiều người chủ động tới hỏi cách liên lạc với Thẩm Tiểu Tiểu và Lâm Hàn Tuyết.
Tiếc là bị hai người vô tình từ chối.
Sau đó bọn họ nhanh chóng lên xe lửa.
Mọi người tìm được chỗ giường nằm của mình, còn chưa kịp đặt hành lý xuống.
Thì đã thấy một cô gái vọt vào khoang của nhóm Tiểu Vũ.
“Con điếm thối này, hôm nay tao xem mày có thể chạy đi đâu!”
Sau lưng cô gái đó là mấy người đàn ông vạm vỡ trông đầy hung hãn.
“Cầu xin các người, hãy buông tha cho tôi đi!”
Nhìn thấy mấy tên vạm vỡ kia, cô gái lập tức sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch.
“Các người làm cái gì thế?”
Lúc này, Tiểu Vũ đứng dậy, trừng mắt lạnh lùng nhìn mấy tên cao to kia.
Sau khi tu luyện với Diệp Viễn, Tiểu Vũ vẫn luôn muốn tìm cơ hội thử sức mạnh của mình, không ngờ cơ hội lại tới nhanh như vậy.
“Con nhóc ranh này, cút xa ra cho tao, nơi này không có chuyện của mày!”
Một tên vạm vỡ tiện tay tát vào mặt Tiểu Vũ một cái.
Thấy bạt tai của gã ta, Thẩm Tiểu Tiểu và Lâm Hàn Tuyết đều thay đổi sắc mặt, đang định giúp Tiểu Vũ đỡ lại.
Hai người còn chưa kịp hành động thì đã thấy Tiểu Vũ giơ chân đá một cái, tên vạm vỡ kia lập tức văng ra nện vào khoang giường bên kia.
Không ngờ Tiểu Vũ lại có thể đá bay một người cao hơn mình hai cái đầu, điều đó khiến Thẩm Tiểu Tiểu và Lâm Hàn Tuyết đều giật mình.
“Má, con ranh này muốn chết rồi mà!”
Mấy tên còn lại cũng nổi giận, nắm đấm nện thẳng vào đầu Tiểu Vũ.
Nhưng sau đó, mấy người họ cũng bay thẳng ra ngoài.
Mấy người Diệp Viễn, Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống, Sở Vân Phi cùng nhau xuất hiện ở cửa.
“Ai da, anh à, sao anh lại ra tay thế, em còn đang muốn thử thực lực của mình cơ mà!”
Tiểu Vũ oán thầm nhìn Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Vũ, hơi bất đắc dĩ.
“Lâm Tuyết?”
Lúc này, Thẩm Tư Phàm bên cạnh Diệp Viễn đột nhiên vui vẻ gọi.
“Thẩm Tư Phàm?”
Cô gái lúc nãy xông vào nhìn thấy Thẩm Tư Phàm thì cũng vô cùng sửng sốt.
Hai người từng là bạn học thời đại học, khi đó Thẩm Tư Phàm còn theo đuổi Lâm Tuyết.
Lẽ ra Lâm Tuyết đã đồng ý làm bạn gái Thẩm Tư Phàm rồi, nhưng không biết sau đó xảy ra chuyện gì.
Khi Lâm Tuyết chuẩn bị đồng ý làm bạn gái Thẩm Tư Phàm thì lại đột nhiên bị đuổi học.
Vài năm sau đó, hai người cùng hoàn toàn mất liên lạc.
Không ngờ hôm nay lại chạm mặt nhau ở nơi này.
“Tiểu Tuyết, mấy năm nay cậu đi đâu vậy? Để tôi đi tìm vất vả lắm đấy!”, Thẩm Tư Phàm vô cùng kích động hỏi.
Đối mặt với câu hỏi của Thẩm Tư Phàm, Lâm Tuyết không biết phải lên tiếng giải thích thế nào.
Thật ra năm đó Lâm Tuyết bị đuổi học là vì bố cô ta bị bệnh nặng, gia đình thật sự không thể chi trả tiền học cho cô ta nữa nên mới muốn Lâm Tuyết thôi học đi làm.
Còn một phần nguyên nhân là vì khi đó cô ta cũng nghe các bạn học nói nên biết Thẩm Tư Phàm là con nhà giàu.
Thật ra, khi đó cô ta hoàn toàn có thể tìm Thẩm Tư Phàm nhờ giúp đỡ.
Nhưng cô ta đã không làm thế, vì không muốn bị Thẩm Tư Phàm và các bạn học khác khinh thường.
Vì thế, cô ta đã quyết đoán chọn rời khỏi anh ta.