Mà trên đường về, Diệp Viễn lại đánh với Kiếm Vô Nhai, thực lực mà hai người thể hiện ra khiến cho Vũ Đông Thanh vô cùng khiếp sợ.
Tất nhiên, ông ta càng thêm lo lắng không biết Kiếm Vô Nhai có phải là người của tổ chức bí ẩn đang tìm kiếm Tiểu Vũ hay không.
Biết Vũ Đông Thanh đang lo lắng điều gì, Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Không sao, người đó là Kiếm Vô Nhai, tới tìm cháu để so tài! Không phải người của tổ chức bí ẩn đó!”
“Cái gì, đó là Kiếm Vô Nhai ư?”, Võ Đông Thanh lập tức kinh hãi.
Tất nhiên ông ta biết danh tiếng của Kiếm Vô Nhai.
Chỉ là, ông ta không hiểu tại sao một người thiên phú tới mức yêu nghiệt như Kiếm Vô Nhai lại đến tìm Diệp Viễn để so tài.
Nhưng ngay sau đó, Vũ Đông Thanh đã phản ứng lại, vẻ mặt không dám tin nhìn Diệp Viễn nói.
“Kiếm Vô Nhai tới tìm cháu để so tài… Viễn à, chẳng lẽ cháu chính là Diệp Diệt Tiêu nổi tiếng khắp Giang Bắc?”
Diệp Viễn còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Vũ Đông Thanh thì ông ta đã đột nhiên cười phá lên.
“Ha ha ha… Diệp Diệt Tiêu, Diệp Diệt Tiêu, ha ha ha…”
Không cần Diệp Viễn trả lời, Vũ Đông Thanh cũng đã biết Diệp Diệt Tiêu chính là Diệp Viễn.
Vũ Đông Thanh đang hào hứng nhưng cũng thầm mắng mình hồ đồ.
Thật ra từ đầu khi nhìn thấy Diệp Viễn, ông ta đã có thể đoán được thân phận của anh.
Đáng tiếc, ông ta đã không đoán ra.
Sau đó, khi Diệp Viễn cứu Tiểu Vũ, quen biết với ông ta thì lại càng có nhiều cơ hội để ông ta đoán được.
Rất tiếc, vẫn không thể đoán ra.
Đến lúc Diệp Viễn giết Hắc Bạch Song Sát ở nhà họ Lâm, ông ta vẫn chẳng thể đoán nổi thân phận của anh.
Vũ Đông Thanh chưa từng nghĩ tới việc Diệp Viễn chính là Diệp Diệt Tiêu.
Tất cả đều là do trong tiềm thức, ông ta vẫn nghĩ Diệp Viễn chỉ là một đứa trẻ.
Suy nghĩ của ông ta vẫn dừng lại ở khoảng thời gian Diệp Viễn bị nhà họ Tiêu đuổi ra cửa, bị mọi người ở thủ đô cười nhạo và khinh bỉ, vẫn kiên cường muốn chứng minh sự trong sạch.
Ấn tượng của Vũ Đông Thanh vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Bởi vì đó cũng là ngày mà ông ta thấy nhục nhã nhất, cái ngày bản thân có cảm giác bất lực nhất trong đời.
Mãi đến tận hôm nay, khi Kiếm Vô Nhai tìm đến Diệp Viễn, khi thấy hai người thể hiện sức mạnh khủng bố của mình.
Thì khoảnh khắc đó, cuối cùng ông ta cũng hiểu ra.
Chàng thiếu niên kiên cường năm đó bị đuổi ra khỏi nhà như rác rưởi đã trưởng thành đến mức khiến con người ta phải ngước mắt lên nhìn.
“Ha ha ha, anh Diệp, anh đã nhìn thấy chưa? Thằng bé Viễn nhà ta đã trưởng thành rồi, đã trở thành một nhân vật nổi tiếng khắp thiên hạ rồi!”
Cười, cười xong, trong mắt Vũ Đông Thanh lại rơi xuống dòng lệ.
Diệp Viễn cũng không có động tác gì, bình tĩnh đứng yên đó.
Anh biết Vũ Đông Thanh cần trút hết nỗi lòng mình, anh biết bao năm nay áp lực của Vũ Đông Thanh lớn đến mức nào.
“Anh, chú Vũ làm sao vậy?”
Lúc này, Tiểu Vũ đang tu luyện bỗng nhiên đi tới, hết sức khó hiểu nhìn Vũ Đông Thanh.
“Chú Vũ không sao, chỉ là chú ấy đang vui quá thôi!”, Diệp Viễn sờ đầu Tiểu Vũ.
“À!”
Tiểu Vũ à một tiếng, sau đó không còn hứng thú với chuyện này nữa.
Lại quay về tu luyện.
Rất lâu sau đó, cuối cùng cảm xúc của Vũ Đông Thành cũng nguôi ngoai.
Đi tới, nặng nề vỗ vai Diệp Viễn nói.
“Nhóc con, cuối cùng cháu cũng trưởng thành rồi!”
“Chú Vũ, chú yên tâm, sau này đã có cháu rồi!”
“Ừm!”
Vũ Đông Thanh nặng nề gật đầu.
Đến lúc này, trái tim gánh chịu áp lực kia mới thoáng buông lỏng đi một chút.
Một đêm không nói gì.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Viễn vừa mới rời giường thì Liễu Khánh Phi với mấy người Phạm Thống, Thẩm Tư Phàm đã đến nhà.
Đêm qua sau khi buổi bán đấu giá kết thúc, bọn họ giải quyết nốt chuyện sau đó rồi bắt đầu kết toán tất cả số tiền thu vào ngày hôm qua.
Hôm qua, giá của một viên đan dược bán thành công đã là hơn một trăm triệu, mà họ bán đấu giá tổng cộng một trăm viên.
Sau khi trừ đi hao phí thì bây giờ số tiền Diệp Viễn có đã đạt tới một con số ngất trời.
Mà họ là cổ đông của công ty dược liệu Liễu Thị, trước đó Diệp Viễn cũng có chia phần cho họ trong việc bán đan dược này.
Nên bây giờ số tiền mà họ có cũng khá là khủng bố.
Tất nhiên bọn họ phải tới cảm ơn Diệp Viễn, tất nhiên, mấy người họ cũng muốn tìm đến Diệp Viễn xem coi có thể rèn sắt khi còn nóng, bảo anh luyện chế thêm chút đan dược để bán.