Nguyễn Hoàng Phúc cầm dao nĩa lên, cắt một miếng bít-tết cho vào miệng. Rõ ràng đã thay bằng thịt tươi, không cho hạt tiêu, nhưng lạ thay anh lại cảm thấy miếng bít-tết này thật nhạt nhẽo.
“Ông nội nói, khi nào cô rảnh thì về nhà cũ của họ Nguyễn chúng tôi nấu cho ông một bữa cơm, ông rất thích ăn.”
Trần Hà Thu gật đầu: “Tôi sẽ đến, nhưng anh vẫn nên bảo Trần Linh Nhi học nấu ăn đi. Sau khi ly hôn, tôi cứ về nhà họ Nguyễn các anh mãi thì không hay cho lắm.”
“Cô ấy không biết.” Nguyễn Hoàng Phúc dường như không thích cô nhắc đến Trần Linh Nhi. “Cô ấy chỉ biết đi mua sắm rồi uống trà chiều.”
Trần Hà Thu nhẹ nhàng cười, “Đúng vậy, khó khăn thì đến tay tôi cả, đúng là biết thương cái đẹp nhỉ. Sắp ly hôn rồi, hầu hạ gia đình chồng vẫn là việc của tôi. Trần Linh Nhi đúng là tốt số.””
Vẻ mặt Nguyễn Hoàng Phúc có chút khó coi: “Trần Hà Thu, cô đừng châm chọc. Năm đó nếu cô và cha cô không tính kế tôi thì chúng ta đã không kết hôn rồi.”
“Đúng vậy, tính ra tôi chỉ thấy có lỗi với anh mỗi chuyện này.” Trần Hà Thu uống cạn nước cam trong cốc: “Thực sự xin lỗi vì đã làm lỡ dở thời gian tám năm quý báu của Giám đốc Nguyễn.”
Nguyễn Hoàng Phúc buông dao nĩa xuống, dựa người ra sau: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Nói câu từ biệt chứ sao.” Hà Thu nói: “Nhớ lúc mới đến tập đoàn Nguyễn Thị thực tập, may mắn gặp được anh. Câu đầu tiên anh nói với tôi chính là, làm người phải có lễ nghĩa đặc biệt là có đầu thì phải có đuôi.”
Nguyễn Hoàng Phúc cười nhẹ: “Có chuyện này sao? Tôi còn không nhớ đấy.”
“Khi đó trong lòng anh chỉ có chị của tôi, những người khác đều không lọt vào mắt anh, không nhớ cũng là chuyện bình thường. Nhưng tôi vẫn luôn nhớ câu nói đó của anh, vì vậy cho dù chuyện kết hôn là tính toán của cha tôi, nhưng tôi vẫn muốn bước tiếp cùng anh, bây giờ nghĩ lại đúng là ngớ ngẩn.”
Trần Hà Thu tự chế giễu mình rồi nhìn hơn nửa phần bít-tết còn lại trước mặt anh: “Ăn xong rồi sao? Ăn xong rồi thì đi thôi. Nhanh làm xong sớm đi, buổi chiều tôi còn đi làm.”
Nguyễn Hoàng Phúc lại cầm dao nĩa lên cắt thịt bò: “Vẫn chưa.”
Trần Hà Thu đành chịu, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Điện thoại của Nguyễn Hoàng Phúc reo lên.
Trần Hà Thu nhìn thấy hai chữ “Linh Nhi” hiện lên màn hình, chỉ im lặng thu ánh mắt lại.
“Ông xã, sao anh lại không ở công ty?”
Nguyễn Hoàng Phúc ho nhẹ một tiếng:“Ừm, có chút việc cần làm.”
Trần Linh Nhi cảm thấy sự lạnh nhạt trong giọng điệu của anh thì thăm dò hỏi: “Bên cạnh anh có người hả? Là em làm phiền anh sao?”
“Không có.” Nguyễn Hoàng Phúc liếc nhìn Trần Hà Thu rồi đứng dậy khỏi ghế, đi nghe điện thoại: “Em nói đi, tìm anh có gì không?”
Trần Linh Nhi có chút không vui: “Anh đã không về nhà mấy ngày nay rồi, công việc vất vả quá. Em lo lắng cho anh nên đã hầm canh đem đến đây.”
Nguyễn Hoàng Phúc mềm lòng: “Em đi học hầm canh sao?”
“Ừ, em học được từ các Chương trình TV, nói rằng cái này cực kỳ bổ, hơn nữa còn… bổ về mặt đó. Trần Linh Nhi càng lúc càng hạ thấp giọng: “Ông xã, chúng ta vẫn chưa… cái đó rồi.”
Nguyễn Hoàng Phúc chột dạ nhìn vào bàn ăn thì thấy Trần Hà Thu vẫn ngồi tại chỗ đợi mình, anh nhìn điện thoại rồi miễn cưỡng nói: “Bây giờ em đang mang thai, con cái quan trọng. Hơn nữa mấy ngày nay công việc thực sự rất bận, anh sẽ ở lại công ty.”