“Trần Hà Thu, cô nóng lòng muốn ly hôn như vậy sao?”
Trần Hà Thu gật đầu, “Không ly hôn thì chẳng lẽ đợi anh thành kẻ góa vợ hay sao? Tôi đã suýt chết một lần, tôi chỉ muốn sống tốt phần đời còn lại của mình.”
Nguyễn Hoàng Phúc khịt mũi, ngón tay gõ vào vô lăng: “Được rồi, tôi đồng ý. Nhưng dù gì chúng ta là vợ chồng tám năm rồi, cùng nhau ăn một bữa cơm chia tay rồi đi ly hôn, được chứ?”
Trần Hà Thu muốn từ chối nhưng lại sợ anh tiếp tục kéo dài chuyện ly hôn. Nói cho cùng, ly hôn cũng chỉ là chuyện trong một hai tiếng, sau đó bọn họ chính thức rời xa nhau rồi, cũng xem như đây là dấu chấm hết cho mối tình ngu xuẩn suốt bao nhiêu năm của cô.
Nghĩ đến đây, Trần Hà Thu gật đầu đồng ý rồi kéo cửa bước lên xe.
Nguyễn Hoàng Phúc lái xe đưa cô đến một nhà hàng cao cấp, gọi nào là gan ngỗng, bò bít-tết…toàn những món sang trọng. Anh đưa thực đơn cho cô: “Cô xem xem muốn gọi gì.”
Trần Hà Thu không nhận lấy mà quay sang người phục vụ nói: “Cho tôi một ly nước cam.”
Nguyễn Hoàng Phúc ho nhẹ một tiếng : “Giảm cân? Cô đủ gầy rồi, trên người cũng chẳng có mấy ký thịt.” Nghĩ đến cảm giác đêm qua ôm cô vào lòng, Nguyễn Hoàng Phúc liền dùng thái độ chán ghét để che đậy cho nỗi lòng của mình.
“Tôi không có ý định giảm cân, chỉ là dạ dày của những người nghèo khổ như tôi lại không thích ứng được với đồ ăn của xã hội thượng lưu các anh. Đợi anh ăn xong, lát nữa tôi sẽ tự đi ăn mì cay.”
“Ăn quá cay sẽ làm tổn thương dạ dày.” Anh cau mày.
“Tôi biết.” Hà Thu cười: “Tôi thích ăn cay, nhưng trước giờ anh lại không ăn. Thế nên lúc trước vì anh, mỗi món ăn tôi đều làm không cay, ngay cả hạt tiêu cũng không cho vào. Nhưng anh lại chưa bao giờ về nhà ăn lấy một bữa.”
Nhắc đến chuyện quá khứ, Trần Hà Thu rất thản nhiên, “Nhưng không sao, ba năm đó tay nghề nấu ăn của tôi được mài dũa rất tốt. Những món ăn mà anh thích, tôi có thể nấu không thua gì đầu bếp Michelin.”
Ngay sau đó, người phục vụ mang đĩa bít-tết lên.
Trần Hà Thu nhìn qua rồi nói: “Đây không phải là đồ tươi đúng chứ? Nó đã được đông lạnh ít nhất là sáu tiếng rồi.”
Người phục vụ cười trừ rồi nói xin lỗi: “Xin lỗi, lô thịt này mới đến vào sáng sớm ngày hôm qua, tôi sẽ lập tức đi đổi cho cô một đĩa bít-tết khác ạ.”
Trần Hà Thu nở nụ cười lịch sự: “Vất vả anh rồi, còn nữa, làm phiền anh nhắc bếp trưởng là đừng cho thêm hạt tiêu giúp tôi”.
“Vâng, được ạ. Mong hai vị chờ một lát, tôi sẽ bảo đầu bếp làm phần mới.”
Nguyễn Hoàng Phúc nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Hà Thu thì trong lòng đầy cảm xúc lẫn lộn.
Trước giờ anh không hề biết Trần Hà Thu làm nhiều món ăn như vậy ở nhà, đột nhiên nghe cô nói ra, lòng anh như thắt lại.
“Tôi không về ăn cơm, nên cô đem vứt hết… những món ăn đó?”
Trần Hà Thu uống một ngụm nước cam rồi nói: “Làm gì nỡ chứ, tôi không có tiền, chỉ có thể làm nhân viên bán thời gian, liều lĩnh kiếm tiền đi mua những nguyên liệu cao cấp kia, cuối cùng chỉ có thể tự mình ăn. Dù đồ ăn có ngon đến đâu, ăn ba năm liền cũng sẽ cảm thấy ngán. Sau này tôi lại cảm thấy cơm trong nhà tù cũng ngon không kém.”
Người phục vụ nhanh chóng đi đến, thay vào đó là một đĩa bít-tết tươi và một số món ăn khác, nói một tiếng “dùng bữa ngon miệng” rồi lùi xuống.
Lần này Trần Hà Thu không nói gì.