Trần Linh Nhi có chút thất vọng nhưng chỉ có thể đồng ý, cuối cùng thì nói một câu: “Ông xã, khi nào anh mới ly hôn với Trần Hà Thu vậy?”
“Qua thời gian bận rộn này đã.”
“Ồ” Trần Linh Nhi nói: “Có phải cô ta cứ quấy rầy anh mà không chịu ly hôn không? Ông xã, để em nói cho anh nghe, mẹ của Trần Hà Thu là một con hồ ly tinh vô liêm sỉ, dùng mọi thủ đoạn để được gả cho cha em, mẹ con cô ta thấy tiền là mắt sáng cả lên. Cô ta cứ níu kéo như vậy chắc chắn là vì tiền.”
Trong bàn ăn, Trần Hà Thu sốt ruột xem thời gian trên điện thoại rồi nhìn về phía Trần Hoàng Phúc.
Ánh mắt của anh lập tức dời đi, vốn dĩ không nghe thấy Trần Linh Nhi nói gì trong điện thoại mà chỉ đáp lại cho có lệ: “Bên anh đang bận chút việc, em về nhà trước đi, bảo trợ lý Châu đưa em về, đang mang thai thì sau này đừng chạy lung tung nữa.”
Anh cúp điện thoại rồi trở lại bàn ăn thì thấy Trần Hà Thu mặc áo khoác đứng lên: “Còn nửa tiếng nữa là đến giờ làm rồi. Hay là chúng ta đi làm thủ tục trước đi. Cơm thì lúc nào ăn cũng được.”
Nguyễn Hoàng Phúc cất điện thoại vào túi rồi ngồi xuống tiếp tục ăn bít-tết: “Vội gì chứ, đợi tôi ăn xong đã.”
Trần Hà Thu bực mình: “Thật sự là không kịp rồi.”
“Nếu không kịp thì để lần sau.” Nguyễn Hoàng Phúc chậm rãi cắt miếng thịt bò. Mặc dù lúc này miếng thịt đã nguội lạnh và khó cắt giống như một sợi dây thun.
Cuối cùng anh cũng ăn xong, khi hai người lái xe trở lại cục dân chính, nhân viên bên trong nói với cô: “Xin lỗi cô, số hẹn hôm nay đã kín rồi, ngày mai cô có thể đến sớm hơn.”
Trần Hà Thu ngạc nhiên nói: “Ly hôn cũng cần phải rút số?”
Người nhân viên ngại ngùng cười: “Không biết gần đây như thế nào mà người ly hôn lại cực kỳ nhiều.”
Trong lòng Hà Thu cảm thấy có chút kỳ quái nhưng lại nghĩ chắc là bản thân mình nghĩ nhiều rồi.
Khi cô quay người lại thì thấy Nguyễn Hoàng Phúc giơ tay bất lực: “Xem ra hôm nay không làm được rồi.”
Từ lúc cô đưa cho anh bản dự phòng hợp đồng ly hôn, trong lòng Nguyễn Hoàng Phúc vẫn luôn có một loại cảm giác, dường như anh không nóng lòng ly hôn nữa rồi
Hình như anh có cảm giác hổ thẹn, lại giống như có chút thương xót Trần Hà Thu, anh không thể nói rõ là cảm giác gì, nhưng nó tuyệt đối không giống với cảm giác thù hận đến tận xương tủy vào năm năm trước.
Nói trắng ra thì thực sự có liên quan đến hai video tư liệu xuất hiện tại tòa án gần đây.
Anh hỏi cô: “Tòa chắc là sẽ sớm tuyên án thôi. Nếu như cô cần bồi thường gì thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.”
Trần Hà Thu bước ra khỏi cục dân chính, cất giấy tờ vào trong túi hồ sơ: “Tôi không cần bồi thường, cứ xem như đây là báo ứng vì tôi đã cướp chồng của chị vậy.”
Cô vẫy tay bắt một chiếc taxi.
“Bác tài, cho tôi đến tập đoàn Ngô thị.”
Tài xế thành thạo lái xe, một lúc sau thì kì lạ hỏi cô: “Cô gái, có phải cô đã va chạm với người nào không, chiếc Maybach đằng sau sao cứ mãi đi theo chúng ta thế nhỉ?”
Trần Hà Thu quay lại nhìn thì quả nhiên nhìn thấy xe của Nguyễn Hoàng Phúc đang theo sau.
Cô nói: “Tôi không biết, chắc là tình cờ cùng đi đến một nơi.”
Tài xế taxi mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói lời nào, chỉ thành thục lái xe.