“Thôi được.” Ngô Nhật Lâm nói, “Đơn xin điều chỉnh cứ để ở chỗ tôi trước, tôi sẽ đi tìm người tiếp quản thay cô. Nhưng Hà Thu này, lỡ như hạng mục này cần phải hỗ trợ kỹ thuật thì cô phải giúp một tay đấy. Hiện giờ công ty rất khó tìm được một nhà thiết kế có năng lực như cô.”
Hà Thu trở nên vui vẻ: “Không thành vấn đề, chỉ cần không đề tên tôi vào là được rồi.”
Giờ nghỉ trưa, Ngô Nhật Lâm lái xe đi đến nhà họ Nguyễn, thuận đường đưa Hà Thu đến cổng cục dân chính.
Trần Hà Thu cầm giấy tờ tùy thân trong tay, đợi một lúc thì một chiếc Maybach màu xám bạc chầm chậm xuất hiện trong tầm mắt.
Chiếc Maybach chậm rãi dừng lại trước mặt Hà Thu nhưng Nguyễn Hoàng Phúc lại không xuống xe mà lại hạ cửa kính ô tô xuống rồi hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Trần Hà Thu lắc đầu, cô giơ giấy tờ tùy thân lên, lắc qua lắc lại trước mặt anh: “Nhanh đi làm cho xong thủ tục sau đó tôi còn về công ty ăn cơm.”
Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Lên xe đi, đi ăn cơm đã.”
“Không cần đâu.” Trần Hà Thu giơ tay ra hỏi: “Hợp đồng ly hôn đâu? Cầm ra đây đi, bây giờ tôi ký tên.”
Vẻ mặt Nguyễn Hoàng Phúc không tốt, anh lạnh lùng nói: “Không mang.”
Dường như Trần Hà Thu đã dự liệu được trường hợp này, cô lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng ly hôn đưa cho anh rồi nói:
“Vậy thì dùng bản này đi.”
Nguyễn Hoàng Phúc không nhận lấy, chỉ nhướng mày nhìn cô: “Cô đã chuẩn bị chu đáo hết rồi?”
“Cũng chẳng chuẩn bị gì cả. Mẫu thì có rất nhiều ở trên mạng, chỉ cần tải xuống rồi in ra là được. Tôi nhớ lúc trước bản mà anh bảo Phạm Minh đưa cho tôi ký cũng giống như vậy. Tôi đã ký tên rồi, bút đây, anh cũng ký đi.”
Trần Hoàng Phúc cười lạnh rồi nhận lấy hợp đồng ly hôn, tùy tiện lật qua vài trang: “Nhà không cần, tiền cũng không cần. Cô thật sự định bán đi hay sao?”
Trần Hà Thu từ lâu đã quen với lời lẽ lạnh lùng của anh, những lời này cũng chẳng thể làm tổn thương cô:
“Đây là chuyện của tôi, sau khi ly hôn chúng ta chỉ là hai người xa lạ, tôi có quyền lựa chọn.”
“Tôi không cho phép! Trần Hà Thu, cô nghe cho rõ, nếu cô dám đem đi bán thì tôi sẽ giết chết người anh trai bệnh tật và em trai của cô!”
Trần Hà Thu còn không thèm nhìn: “Tùy anh, ngoài việc dùng người nhà ra để uy hiếp tôi anh còn có thể làm được gì nữa? Anh trai tôi bệnh liệt giường. Thay vì cứ sống đau khổ như vậy, chi bằng sớm rời khỏi thế giới này. Em trai… Hơ hơ, năm năm trước tôi làm tất cả mọi thứ, ngay cả đi bồi rượu đều là vì nó, tôi cũng đã tận tâm tận lực với nó rồi.”
Nguyễn Hoàng Phúc nguy hiểm nheo mắt: “Trần Hà Thu, cô thật sự thay đổi rồi, trở nên thật lạnh lùng và tàn nhẫn.”
“Cảm ơn Giám đốc Nguyễn, tôi sẽ xem đó là lời khen, ký tên đi.”
Nguyễn Hoàng Phúc hít thở khó khăn, cố gắng kìm nén cơn tức giận đang dâng trào.
“Hay lắm.” Anh cười rồi xé hợp đồng ly hôn ra làm đôi, lại tiếp tục xé nó thành bốn, cuối cùng thì biến nó thành một đống giấy vụn rồi tung vào trong khoảng không, “Tôi không ký.”
Trần Hà Thu thở dài, “Nguyễn Hoàng Phúc, anh như vậy là có ý gì ?”
Nói xong, Trần Hà Thu lại lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng ly hôn giống hệt đưa cho anh: “Nếu anh muốn xé thì cứ xé, tôi vẫn còn rất nhiều bản dự phòng ở đây, nếu không đủ thì ở bên kia còn có một tiệm phô tô, bản mẫu đã có sẵn trong hộp thư của tôi, có thể in lại bất cứ lúc nào. Đợi anh xé đủ rồi, chúng ta sẽ đi ly hôn, tôi sẽ đợi.”