*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biết cái mà bản thân mình muốn là gì, nhưng cũng không có nghĩa muốn thì có thể có được. Tuy rằng thái độ của Giang Hoài Sương đối với mình so với lúc đầu thì tốt hơn biết bao nhiêu lần, nhưng Hứa Đan Lạc vẫn không có cách nào thỏa mãn với hiện tại vừa nhẹ nhàng vừa êm dịu này. Đặc biệt là những lúc Giang Hoài Sương ban đêm không về...
"Giang tiểu thư, cà phê." Tề Tử Vũ gõ gõ cửa phòng làm việc, bưng hai ly cà phê đi vào. Trong đó một ly được đặt nhẹ nhàng ở trong tay Giang Hoài Sương, còn một ly khác thì có chút mạnh tay đặt ở trước mặt Thang Biên Tâm. Tuy rằng nước không bị văng ra nhưng cũng phát sinh một tiếng vang không lớn không nhỏ.
Từ trước đến nay Thang Biên Tâm không tính toán với Tề Tử Vũ những chuyện nhỏ nhặt này, lúc này trên mặt vẫn mang theo nụ cười, cầm ly cà phê lên uống một hớp nhỏ, mở miệng khích lệ nói: "Cà phê mùi vị rất ngon, xem ra tay nghề pha cà phê của thư ký Tề cũng khá lắm."
"Em nghĩ... đại khái là bởi vì chị uống cái ly đó, vốn là ly cà phê của em." Giang Hoài Sương cau mày để cái ly trong tay xuống. "Nếu như lần sau thư ký Tề muốn mời Thang tiểu thư uống cà phê, phiền nhớ kỹ vị trí đặt ly. Nếu như có thể, lần nữa giúp chị pha lại một ly khác. Cảm ơn."
Tề Tử Vũ đầu tiên là nhìn hai cái ly giống nhau như đúc, sửng sốt một chút, tiếp theo nhanh chóng nhận ly cà phê trên tay Giang Hoài Sương, trước khi đi còn không quên mạnh mẽ trừng Thang Biên Tâm một chút.
"Em đối với cấp dưới rất dung túng." Thang Biên Tâm từng ngụm từng ngụm uống ly cà phê căn bản vốn thuộc về Giang Hoài Sương, còn không quên trêu ghẹo chủ nhân cũ của ly cà phê một chút.
"Em ấy chỉ có đối xử với chị mới như vậy, bình thường vẫn là một thư ký tốt." Giang Hoài Sương biết Tề Tử Vũ đối với mọi việc đều cư xử đúng mực, từ trước đến giờ đều xử lý rất tốt. Đối với những chuyện nhỏ này cũng không đáng để nhọc lòng chỉnh sửa.
"Có điều, rốt cục chị và em ấy có thâm cừu đại hận gì. Cái ly vừa rồi kia không chỉ là cà phê hòa tan, hơn nữa còn pha chưa đến nửa gói, một chút vị cà phê cũng không có." Từ hơn một tháng trước, cái lần cùng đi ra ngoài ăn cơm, Giang Hoài Sương liền phát hiện hai người này lén lút có chút không đúng. Ngược lại hiện tại ở ngay trước mặt mình bày hết ra bên ngoài.
"Không có." Thang Biên Tâm vẫn duy trì tư thái tao nhã uống cà phê, nhưng chột dạ chỉ nhìn chằm chằm vào ly cà phê.
"Thật không..." Giang Hoài Sương nở nụ cười, đúng là so với vẻ mặt lãnh đạm thường ngày thì mang nhiều hơn mấy phần lạnh nhạt. "Người cô đơn thì cùng người cô đơn, nhưng em không hi vọng chị kéo theo những người không liên quan cuốn vào cái vòng tròn này."
"Chị không có..." Thang Biên Tâm vội vàng mở miệng giải thích, nhưng bởi vì Tề Tử Vũ gõ cửa đi vào đưa cà phê mà đem lời vốn muốn thốt ra nuốt trở vào. Cũng chính nhờ thời điểm này làm cho mình bình tĩnh lại, giống như lời Tề Ngạn đã nói, nếu như biểu hiện quá nhiều tình cảm ra thì chính là thua.
Giang Hoài Sương nhận lấy ly cà phê, ra hiệu cho Tề Tử Vũ có thể đi ra ngoài. Ngay lúc Tề Tử Vũ đi ra khỏi văn phòng, đang muốn đóng cửa thì nghe được giọng nói Thang Biên Tâm lần thứ hai vang lên ở trong phòng: "Nói vậy, thì ra em cũng biết là chị đang cô đơn sao, như vậy tối hôm nay có muốn đến chỗ của chị hay không?"
Tề Tử Vũ nắm chặt chốt cửa, đóng cửa lại rời đi. Gương mặt đen lại, âm thanh giày cao gót thùng thùng xuyên qua khu làm việc, để mọi người không khỏi suy đoán tính tình tốt như thư ký Tề có phải là bị bà chủ giáo huấn hay không? Nếu không tại sao hỏa khí lớn như vậy?
"Tối hôm nay?" Giang Hoài Sương uống ly cà phê ngon mới vừa pha, có hơi do dự.
"Đúng vậy. Tính ra từ lần trước em ở với chị chắc là chuyện của hai tháng trước. Hình như đã rất lâu rồi chúng ta không chung một chỗ riêng tư." Thang Biên Tâm lấy lại bình tĩnh, thật vất vả nói ra mục đích của chuyển đi này. Hai người như vậy đến cùng là chung một chỗ hay là tính toán ly khai...
"..." Giang Hoài Sương chần chờ không lên tiếng. Không biết gần đây Hứa Đan Lạc bị làm sao. Lần trước sau khi qua đêm cùng Thang Biên Tâm, lúc trở về liền đối mặt với bộ dáng tiểu Cẩu bị vứt bỏ, chừng mấy ngày sau mới bắt đầu bám lại mình.
"Ngày hôm nay là Giáng sinh, nếu không chúng ta cùng với đứa trẻ nhà em đi ra ngoài ăn cơm tối? Sau đó buổi tối em ở lại với chị?" Thấy Giang Hoài Sương không phản ứng gì, Thang Biên Tâm nói tiếp.
Ngày hôm nay là Giáng sinh sao? Chẳng trách tối hôm qua đứa bé kia cứ quấn quít lấy mình, hỏi tối nay muốn ăn cái gì. "Lần sau đi, hôm nay em phải về nhà ăn cơm."
Giang Hoài Sương từng chữ từng câu nói ra lời từ chối. Đem mọi chuyện suy nghĩ một chút, không khó đoán được nếu như ngày hôm nay không trở về nhà ăn cơm tối, đứa bé kia nhất định sẽ trở nên vô cùng ai oán.
Mặc dù mình không phải là kiểu người bởi vì thái độ của người khác mà ủy khuất bản thân đi nhân nhượng. Nhưng đem ra so sánh, mình vẫn hi vọng có thể trở về nhà cùng Hứa Đan Lạc trải qua đêm Giáng sinh. Chắc đứa bé kia đã chuẩn bị gì đó, lúc này trong lòng Giang Hoài Sương mơ hồ lại có mấy phần chờ mong.
"Tốt thôi, vậy lần sau đi." Thang Biên Tâm không phải là không thất vọng, chỉ là so với trước kia thì có thêm mấy phần hờ hững. Lẽ nào thật sự rất lâu không ở cùng nhau thì tình cảm sẽ từ từ phai nhạt sao, nghĩ đến đây, ánh mắt Thang Biên Tâm nhìn về phía Giang Hoài Sương liền có chút cân nhắc. Đến cùng là em ấy phai nhạt hay là chúng ta đều phai nhạt...
Thang Biên Tâm đi ra ngoài văn phòng, ánh mắt có chút cô đơn kia tất nhiên là rơi vào trong mắt người có tâm. Có người ưu thương thì sẽ có người khác vui vẻ, Tề Tử Vũ tự nhận mình có chút tà ác. Lúc này nhìn thấy dáng vẻ chịu nhiều đả kích kia của Thang Biên Tâm, không biết tại sao tức giận ở trong lòng lại lắng xuống rất nhiều, còn ma xui quỷ khiến thế nào lại theo sát phía sau Thang Biên Tâm ra khỏi khu làm việc. Thang Biên Tâm đi ngang qua thang máy thì thoáng dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục đi về phía trước, mở ra cánh cửa có đánh dấu chữ 'Lối thoát hiểm'.
Tề Tử Vũ nhìn thấy Thang Biên Tâm không đi thang máy mà đi cầu thang bộ, trong lòng có chút buồn bực. Đây chính là tầng mười lăm, cô ấy không phải muốn đi cầu thang xuống chứ. Nghĩ đến vừa nãy sắc mặt Thang Biên Tâm khác thường, cũng không biết sếp nói với cô ấy cái gì, có điều, nhìn bộ dáng thật giống như lời mời buổi tối bị cự tuyệt. Tề Tử Vũ không khỏi có chút oán giận anh mình, không có chuyện gì đi dính líu chuyện tình cảm của người khác làm cái gì. Lần này thì hay rồi, tuy nói hai người họ không có chia tay nhưng mắt thấy Thang Biên Tâm càng ngày càng lún sâu, còn Giang Hoài Sương bên kia càng ngày càng lãnh đạm. Oán thầm đi theo xuống cầu thang, Tề Tử Vũ cũng quên rằng bây giờ bản thân mình không phải cũng đang dính líu vào sao.
Đi xuống một tầng, Tề Tử Vũ mới phát hiện có chỗ không đúng. Hành lang trống trải, tựa hồ chỉ có tiếng bước chân của một mình mình mà thôi. Trên người Tề Tử Vũ phát lạnh, lập tức dừng lại, toàn bộ hàng lang liền trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hơi thở của mình bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Mặc dù chỉ mới xế chiều, thế nhưng ánh sáng xuyên qua cửa sổ trong hành lang không quá tốt, lúc này cảm giác có hơi tối tăm. Thật kỳ quái! Thật quỷ dị! Tề Tử Vũ giật cả mình, trong lòng trở nên kinh hoàng, không còn tâm tư suy nghĩ chuyện của Thang Biên Tâm, cố gắng chạy lên lầu. Hành lang vốn dĩ yên tĩnh liền vang lên âm thanh trầm thấp mạnh mẽ liên tục của giày cao gót, để cho Tề Tử Vũ càng hoảng hốt không ngớt.
"Thế nào, làm chuyện trái lương tâm bị quỷ đuổi à?"
Ngay khi Tề Tử Vũ còn một hai bước nữa là có thể trở lại tầng mười lăm thì nghe được một câu nói như vậy. Thanh âm có chút u oán, kèm theo hiệu ứng vang vọng như có như không, suýt chút nữa dọa ba hồn bảy vía của cô chạy mất. Cả kinh, dưới chân liền mềm nhũn một chút, vội vàng đưa tay nắm lấy tay vịn, lại được một vật thể ấm áp ôm lấy.
"A —— A ——" Mắt thấy một bàn tay từ trên tầng mười lăm vươn ra nắm lấy mình. Lúc này Tề Tử Vũ thật sự bị dọa mất ba hồn bảy vía, hơn nữa bản thân mình bởi vì chấn kinh mà âm thanh tăng cao, càng thêm mấy phần khủng bố.
"Là tôi, Thang Biên Tâm, đừng có la." Đứng ở tầng mười lăm hướng cách hai bậc thang, Thang Biên Tâm thấy Tề Tử Vũ liều mạng muốn đẩy tay của mình ra, dẫn đến cả người đều loạng choạng muốn té xuống, cũng không có tâm tư dọa cô ấy nữa. Trên thực tế, ngay lúc đầu mình cũng không phải muốn dọa Tề Tử Vũ, chỉ là cô ấy tự dọa chính mình. Lá gan thật là nhỏ a.
"Là cô!" Nhìn cái người nắm lấy tay của mình từ bên cạnh đi vòng qua, Tề Tử Vũ lập tức từ sợ sệt chuyển thành tức giận. "Cô là cố ý, cô đúng là người phụ nữ mưu mô!"
"Tôi không có." Thang Biên Tâm thấy Tề Tử Vũ đã đứng vững còn khôi phục lại dáng vẻ ngày thường liền buông tay giữ lấy Tề Tử Vũ. "Hơn nữa tại sao cô lại đi theo tôi?" Chính là bởi vì phát hiện Tề Tử Vũ lén lén lút lút theo ở phía sau, mình mới đặc biệt đi vòng hướng này.
"Ai đi theo cô..." Tề Tử Vũ xoa xoa tay trái bị nắm đến có chút đau.
"..." Thang Biên Tâm liếc mắt nhìn thoáng qua Tề Tử Vũ, rõ ràng đang nói dối, xoay người liền muốn rời đi.
"Cô đi đâu?"
"Đi thang máy." Thang Biên Tâm đưa tay đẩy cửa, coi mình là đồ ngốc sao, từ tầng mười lăm tiếp tục đi xuống.
"Chờ đã." Tề Tử Vũ tiến lên hai bước đem cái cửa mới vừa mở ra được một chút khép lại.
Thang Biên Tâm cũng không kiên nhẫn, chỉ là chậm rãi xoay người nhìn về phía Tề Tử Vũ: "Cô muốn nói gì?"
"Vừa nãy có phải là Giang tiểu thư từ chối cùng cô trải qua đêm Giáng sinh?" Ngữ khí của Tề Tử Vũ rõ ràng mang theo kích động nhưng nói ra xong mới phát hiện chính mình có chút gay gắt.
"Đúng thế thì sao? Bây giờ làm thư ký thì mọi chuyện đều phải hỏi hết sao?" Thang Biên Tâm không biết tại sao mình lại có thể tốt tính đáp lại như vậy, theo như tính cách bình thường của mình, sớm đã đẩy cửa mà đi, bỏ lại cái người phụ nữ bát quái này mới đúng.
"Trước đây tôi đã nói rồi, nếu như cô vẫn cố chấp nghe theo lời của anh tôi, không chịu buông tay Giang tiểu thư, người hối hận nhất định chính là cô." Tề Tử Vũ làm thư ký của Giang Hoài Sương còn kiêm luôn người xử lý nhiều việc cá nhân. Tất nhiên là biết mấy tháng nay quan hệ giữa Giang Hoài Sương và Thang Biên đã nhạt nhòa đến cực điểm, thật sự là không hiểu tại sao đến bây giờ người phụ nữ Thang Biên Tâm này cũng không muốn buông tay. Không chịu nổi bộ dạng đức hạnh quyết chí tiến lên, thà chết cũng phải chết ở bên người Giang Hoài Sương của Thang Biên Tâm.
Thang Biên Tâm có chút buồn cười mà nhìn Tề Tử Vũ tức giận: "Nếu như để sếp của cô biết được, trong thời gian làm việc cô đi chia rẽ nhân duyên, không biết có đưa cô lên thớt hay không đây?"
"Giang tiểu thư sẽ không." Tề Tử Vũ trả lời, Thang Biên Tâm - cái người phụ nữ đần độn này, lẽ nào không nhìn ra, ở trong lòng Giang Hoài Sương căn bản không có bao nhiêu vị trí dành cho cô ấy hay sao.
"Vậy thì thật là cảm tạ thư ký Tề đã chỉ điểm, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước đây." Thang Biên Tâm hơi cười cười, liền chuẩn bị rời đi. Thật ra bản thân mình làm sao không biết chứ, Giang Hoài Sương cùng mình qua lại là xây dựng trên quan hệ giữa hai người đều rất cô đơn. Chia tay là bởi vì đã không còn hứng thú, nhưng khả năng lớn hơn là bởi vì sự cô đơn đã biến mất. Mình và Giang Hoài Sương không còn hứng thú, ngược lại cũng không thể nói là đúng, cô đơn của mình vẫn cứ thâm căn cố đế (ăn sâu trong lòng) tồn tại, nói biến mất phải là sự cô đơn của Giang Hoài Sương biến mất mới đúng. Chuyện đến nước này, hay là không cần phải kiên trì nữa.
Tề Tử Vũ thấy Thang Biên Tâm nở nụ cười, ngược lại trong lòng có chút bất an, không phải bị kích thích trở nên không bình thường chứ... "Cô rất yêu thích chị ấy sao? Giang tiểu thư đối với ái tình sẽ không bỏ ra chân tâm, hay là cô thử đi yêu thích những người khác đi. Cô ngốc nghếch như thế, treo cổ trên một cái cây là không đúng."
Vốn dĩ Thang Biên Tâm muốn rời khỏi, nghe được Tề Tử Vũ nói lại có hứng thú bát quái: "Cô có biết vì sao em ấy lại như vậy không?"
"Không biết..." Ý thức được bản thân mình nói lỡ lời, Tề Tử Vũ vội vàng phủ định.
Chỉ là phản ứng trẻ con như vậy thì làm sao có thể giấu giếm được Thang Biên Tâm đây. Đối với Thang Biên Tâm mà nói, Giang Hoài Sương đúng là hiếm có bạn, nếu như có thể hiểu thêm một ít về cuộc sống của Giang Hoài Sương hoặc là chuyện lúc trước, thì hai người lại có thể tiếp tục duy trì quan hệ, không cần phải tách ra, tất nhiên là kết cục tốt đẹp.
"Không biết cũng không sao." Thang Biên Tâm cười đến vô cùng quyến rũ.
"Ngày hôm nay là Giáng sinh, nếu như tôi phải trải qua một mình thì rất khó tránh khỏi liền nhớ đến Giang Hoài Sương, càng nhớ em ấy tôi sẽ càng thích em ấy, càng không buông bỏ được em ấy. Cô nói xem, chuyện này phải làm sao cho đúng đây?"
"Cô..." Tề Tử Vũ không nghĩ đến việc Thang Biên Tâm sẽ ở ngay trước mặt mình biểu lộ tình cảm đối với Giang Hoài Sương, nhất thời trên mặt lại có chút sắc đỏ hiện ra. "Cô muốn làm gì?"
"Nếu như hôm nay có người theo tôi ăn cơm tối, đi dạo phố, làm một số chuyện, đại khái tôi sẽ không có thời gian để nghĩ đến Giang Hoài Sương. Không biết thư ký Tề buổi tối có hẹn không?" Thang Biên Tâm nói nhưng lại cười híp mắt nhìn Tề Tử Vũ, rất giống một con sói đang khoác da cừu.
Tề Tử Vũ dưới ánh mắt của con sói đội lốt cừu thì có chút không chịu được nữa: "Tôi gọi điện thoại về nhà, nếu như không có chuyện gì đặc biệt, có thể suy nghĩ một chút." Tuy rằng lời nói còn có mấy phần kiên cường, nhưng kết cục không thể tránh khỏi là đang bị con sói khoác da cừu lừa gạt.
Còn Giang Hoài Sương ở trong phòng làm việc nhìn đồng hồ đã sắp bốn giờ, gửi cho Hứa Đan Lạc một cái tin nhắn: "Tan học chờ chị đến đón em." Giang Hoài Sương suy nghĩ mình sẽ cùng tiểu loli trải qua đêm Giáng sinh như thế nào, làm sao cũng không nghĩ ra, lúc này thư ký cừu nhỏ của mình đang ở trong thang bộ bị một con sói lừa gạt... <(^,^)>