*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điện thoại di động bên trong bàn học rung lên, Hứa Đan Lạc cảm giác được điện thoại rung hai cái, không khỏi cảm thấy có chút đáng ghét, do gần đây thường xuyên nhận được tin nhắn của 10086 (tin tổng đài). Liếc mắt một cái, Thái lão sư ở trên bục giảng đang múa bút thành văn, Hứa Đan Lạc lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn một cái liền có chút thất thần.
Từ khi có điện thoại di động đến nay, đều là Hứa Đan Lạc liên lạc với Giang Hoài Sương. Nhưng hôm nay Giang Hoài Sương lại chủ động gửi tin nhắn đến, thật đúng là lần đầu.
'Chờ chút tan học chị đến đón em.'
Một cái tin nhắn ngắn gọn nhưng làm cho Hứa Đan Lạc nhìn chằm chằm màn hình di động một lúc lâu mới có thể dời mắt đi. Bây giờ chắc là chị ấy đang ở công ty, bởi vì biết hôm nay là Giáng sinh nên đến đón mình sao, hay chỉ là tiện đường mà thôi... Dù trong lòng có rất nhiều suy đoán, Hứa Đan Lạc cũng chỉ nhắn gửi đi một từ 'Được'.
May là do sợ làm không kịp thứ kia nên buổi trưa đã chạy về làm cho xong. Hứa Đan Lạc nhét điện thoại di động vào bàn học, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ngẩng đầu lên, Thái lão sư vẫn còn đang múa bút thành văn, Hứa Đan Lạc tuy nhìn vào sách vở nhưng lúc này lại không còn bao nhiêu tâm tình để nghiêm túc nghe giảng.
Một loạt động tác cùng vẻ mặt biến hóa này, tất nhiên là trốn không được con mắt của Vương Nguyệt Di. Hứa Đan Lạc bước vào năm hai, tuy là bề ngoài thoạt nhìn không có thay đổi gì lớn, thế nhưng Vương Nguyệt Di có thể cảm giác được, ở một số nơi mình không nhìn thấy, thật sự có vài thứ không giống như trước.
Giống như quan hệ của hai người, tuy rằng vẫn thân thiết giống như trước, thế nhưng trong lòng Hứa Đan Lạc rõ ràng đã có vài thứ gì đó không muốn chia sẻ, hơn nữa tựa hồ còn là chuyện không nhỏ. Dần dần hiểu rõ điểm này, Vương Nguyệt Di đã từng có chút thất vọng, tiếp đó còn tự thuyết phục mình, ai cũng có bí mật nhỏ ở đáy lòng muốn giấu đi, bản thân mình cũng có.
Tuy là như vậy, nhưng Vương Nguyệt Di vẫn bối rối về tâm ý của mình đối với Hứa Đan Lạc, đến cùng là thứ tình cảm thuần khiết như hóa bách hợp hay là tình yêu say đắm như GL. Lúc này Vương Nguyệt Di không biết, bởi vì hành động của mình mà đẩy Hứa Đan Lạc ra xa, kết cục đã sớm được định trước.
Giang Hoài Sương vừa nhận được hồi âm của Hứa Đan Lạc liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời công ty. Cho dù nói thế nào Giáng sinh cũng cần phải mua ít quà trở về. Chỉ là... nên mua cái gì đây. Vừa đứng chờ thang máy vừa suy nghĩ, Giang Hoài Sương nghe được ở lối đi an toàn cách thang máy không xa hình như có tiếng động, chưa kịp nghĩ có cần đến xem một chút hay không thì Ting một tiếng, thang máy đến rồi. Giang Hoài Sương nghĩ có thể là công nhân vệ sinh đang quét dọn, bước vào thang máy, mất đi cơ hội để cứu vớt người nào đó.
Lái xe vòng quanh khu phố phụ cận mấy vòng, Giang Hoài Sương vẫn không thể quyết định nên mua món đồ gì trở về. Vào thời điểm sinh nhật năm ngoái của Hứa Đan Lạc, mình đã tặng một sợi dây chuyền bạch kim phối với mặt phật ngọc phỉ thúy. Tuy là đứa bé kia vô cùng vui vẻ nhưng từ trước đến nay không thấy tiểu loli mang qua bao giờ. Trong chuyện tặng quà, Giang Hoài Sương vẫn luôn thích tặng đồ bằng ngọc. Lúc này đổi qua tặng món khác, nhất thời cũng không có chủ ý gì hay. Vòng tới vòng lui. lại đi đến cửa hàng bán ngọc quen thuộc, Giang Hoài Sương cam chịu số phận thở dài một hơi, ngừng xe lại.
Bởi vì là khách hàng thân thiết nên mọi người trong cửa hàng đều đặc biệt nhiệt tình. Xem qua những thứ khá là phong phú trong tủ đồ, Giang Hoài Sương vừa ý một bộ ngọc ruby thiết kế hình lá phong, dây chuyền thêm cả lắc tay, nhìn qua rất đặc biệt. Mang theo món quà được gói kỹ đi ra khỏi cửa hàng, lên xe, Giang Hoài Sương đối với phần lễ vật này có thể làm Hứa Đan Lạc vui mừng hay không cũng không ôm nhiều hi vọng.
Lúc này cách giờ tan học cũng không còn bao nhiêu, mặc kệ lễ vật có hợp tâm ý Hứa Đan Lạc hay không, dù sao cũng còn hơn là không có lễ vật. Nghĩ đến lúc trước Hứa Đan Lạc bán tranh thêu chữ thập mua Tuyết Mai nương cho mình làm quà sinh nhật, Giang Hoài Sương không khỏi xúc động, vẫn là tuổi trẻ có nhiều chủ ý a. Nhưng Giang Hoài Sương quên mất, bản thân mình năm nay cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi.
Có điều gần đây không thấy Hứa Đan Lạc thêu tranh chữ thập... Như vậy có nghĩa là hôm nay mình không nhận được quà? Giang Hoài Sương lái xe cũng không chuyên tâm, tuy là đối với việc bán tranh thêu chữ thập giá rẻ không có gì đáng nói, thế nhưng có quà để nhận luôn là chuyện khiến người ta vui mừng. Đột nhiên phát hiện mình lại đang chờ mong một đứa trẻ vị thành niên tặng quà cho mình, Giang Hoài Sương có chút tự giễu. Từ trước đến giờ mình không thích ngày lễ, vậy mà lại đi mua quà thậm chí còn mơ hồ chờ mong. Đây chính là... bị thay đổi sao.
Ở cửa trường học đón được Hứa Đan Lạc, trên đường về nhà, Giang Hoài Sương cũng không chủ động nhắc đến chuyện đêm Giáng sinh, hiếm thấy chính là Hứa Đan Lạc cũng không có hứng thú tán gẫu. Vì vậy một đường yên tĩnh cứ như thế đến tận khi về nhà.
Về nhà, chuyện đầu tiên vẫn là tắm rửa thay quần áo, theo chất lượng không khí càng ngày càng kém ở thành thị, bụi bặm càng ngày càng nhiều, thói quen tốt ở Giang gia rất là quan trọng. Lần này so với ngày thường không giống nhau chính là phòng ngủ chính của Giang Hoài Sương vừa đóng lại thì cửa phòng ngủ dành cho khách lại được nhẹ nhàng mở ra. Hứa Đan Lạc động tác nhanh chóng bước vào nhà bếp, lấy ra một cái hộp ở trong tủ lạnh rồi lại chạy về phòng ngủ.
Khi Giang Hoài Sương trở ra thì Hứa Đan Lạc đã ngồi trong phòng khách. Vừa về đến nhà, Giang Hoài Sương liền nhìn thấy thức ăn trên bàn bình thường đến không thể bình thường hơn, là bốn món một canh, vừa nhìn là biết do người giúp việc theo giờ nấu. Vô hình có chút thất vọng nho nhỏ, vốn cho rằng ngày hôm nay tiểu loli sẽ bộc lộ tài năng mới đúng. Có điều... phải đi học, không có thời gian làm cơm. Giang Hoài Sương cảm giác ngày hôm nay mình suy nghĩ hơi nhiều.
"Lại đây ăn cơm đi." Ở cạnh bàn ăn ngồi xuống, Giang Hoài Sương cầm lấy chén đũa, rồi lại nhớ đến cái món cơm trộn trứng sốt cà chua kia, chua chua ngọt ngọt...
Hứa Đan Lạc tựa hồ khôi phục dáng vẻ lúc trước, ở trong bữa ăn nói ra chuyện đã xảy ra trong trường học, nhưng rõ ràng có thêm một phần mất tập trung.
Giang Hoài Sương trơ mắt nhìn Hứa Đan Lạc cướp đi miếng đậu hủ kho từ đũa của mình rồi nuốt vào miệng một cái. Trong tối nay, đây đã là lần thứ hai bị cướp đi thức ăn... Trước miếng này là miếng cà chua trộn đường cũng bị như thế.
Quả thật Hứa Đan Lạc tuy có nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến cái hộp được đặt ở trong phòng ngủ. Còn về việc cướp đi thức ăn của Giang Hoài Sương, tất nhiên là không ý thức được. Một đại não bị phân ra hai nơi, chiếc đũa chỉ là dùng để lung tung gắp thức ăn. Kết thúc bữa cơm, chính mình cũng không nhớ rõ đến cùng là đã ăn cái gì.
"Chờ một chút..." Thấy Giang Hoài Sương cơm nước xong, lau miệng muốn đi, Hứa Đan Lạc vội vội vàng vàng nói một câu như vậy.
"Hả?" Giang Hoài Sương trả lời, đứng dậy muốn đi lấy gói quà được mình đặt ở trên ghế sôpha trong phòng khách. Không biết tại sao Hứa Đan Lạc lại tăng nhanh vài bước đến phòng khách trước.
"Giáng sinh vui vẻ." Tiểu loli đưa lên một cái hộp không lớn.
Giang Hoài Sương nhận lấy, thuận tiện đem túi quà trên ghế sôpha đưa ra.
Hứa Đan Lạc không ngờ Giang Hoài Sương sẽ tặng đồ cho mình, sửng sốt một chút, lúc này Giang Hoài Sương nhìn kỹ tiểu loli có hơi chút đỏ mặt tiếp nhận, mở ra.
"Thật là đẹp!" Tấm vải nhung màu nâu lót bên dưới làm nổi bật hai món đồ trang sức ở bên trên, vừa nhìn đã thấy thích. Tất nhiên, mấu chốt đây chính là quà Giang Hoài Sương cho mình. Đợi lát nữa nhất định phải cố gắng cất kỹ cùng tiểu Ngọc Phật lần trước, tuyệt đối không thể làm mất. Lần trước Giang Hoài Sương tặng cái váy kia, nếu không phải là chị ấy kiên trì, bản thân mình cũng muốn đem cất kỹ. Chỉ cần là đồ Giang Hoài Sương cho mình, đều muốn bảo vệ và bảo vệ. Cách làm cố chấp cất giấu như vậy làm cho Giang Hoài Sương do dự chọn quà tặng thành vô ích.
"Đây là chocolate?" Giang Hoài Sương mở cái hộp Hứa Đan Lạc cho mình, lấy ra một viên, nhìn kỹ một chút, lại nhìn cái hộp một chút. "Không có tên hãng hay nhà sản xuất?"
"Đây là tự tay em làm..." Việc học năm hai khá là nặng, Hứa Đan Lạc không có thời gian lại đi làm chuyện thêu tranh chữ thập bán lấy tiền như vậy, nên muốn tự mình làm ít đồ để làm quà tặng.
"Rất lợi hại nha." Giang Hoài Sương cầm trong tay là chocolate hình xoắn ốc, nhìn qua cùng với thứ bán trong cửa hàng cũng không khác biệt lắm. Cắn một cái, bên trong lại còn có nhân, Giang Hoài Sương vội vàng đem toàn bộ chocolate bỏ vào trong miệng, nhưng vẫn còn chậm, làm trên môi dính chút nước rượu.
Liếm môi một cái, đem chocolate ăn hết, Giang Hoài Sương mở miệng cười: "Hóa ra là chocolate nhân rượu à..." Mấy ngày trước Hứa Đan Lạc hỏi mình gần đây muốn ăn cái gì, mình tùy tiện nói mấy cái đáp án, hình như trong đáp án có chocolate nhân rượu này, em ấy đúng là cái gì cũng làm được.
"Ừm, dùng chút rượu trong tủ." Hứa Đan Lạc đang tập trung chú ý động tác vô ý liếm môi kia của Giang Hoài Sương, thật vất vả mới thu hồi tinh thần. "Ăn có được hay không?" Có chút khẩn trương, bởi vì là lần đầu tiên làm nên thật sự có chút không chắc.
"Ăn thật ngon nha" Giang Hoài Sương nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong kia của tiểu loli, từ trong hộp lấy ra một cái đưa đến. "Em cũng nếm thử đi."
Hình trái tim... Mặc dù biết Giang Hoài Sương cũng không có ý gì hết, nhưng trái tim của Hứa Đan Lạc vẫn nhảy nhót một trận.
Thấy Hứa Đan Lạc ăn chocolate, Giang Hoài Sương cũng lấy ra một cái hình trái tim bỏ vào trong miệng. Cắn một cái, trong nháy mắt sắc mặt của Giang Hoài Sương xảy ra biến hóa.
"Vừa nãy ăn cái kia là rượu vang, khụ... Tại sao cái này là Brandy..." Giang Hoài Sương lập tức đem chocolate ở trong miệng nuốt vào bụng.
"Bởi vì không biết loại rượu nào khi làm ăn sẽ ngon, nên liền làm thêm vài loại. Hình xoắn ốc là rượu vang, hình trái tim là Brandy, hình vỏ sò là Whiskey, còn cái hình tròn kia là rượu Rum. Nghe nói làm rượu Rum... Ăn ngon nhất..." Hứa Đan Lạc đầu tiên là tràn đầy phấn khởi giới thiệu, càng nói đến phần sau càng cảm thấy có gì đó không đúng. Đầu trở nên nặng nề, cảm giác lúc mình nói chuyện, âm thanh cũng trở nên rất nhỏ.
Vốn tưởng rằng là rượu vang thì hơn mười độ, cho em ấy ăn một cái thì không có gì. Kết quả là cho cái miếng Brandy đó là rượu hơn bốn mươi độ...
"Em không sao chứ?" Giang Hoài Sương đưa tay đỡ lấy Hứa Đan Lạc, âm thanh đang từ từ biến cao, mới ăn một miếng nên không đến nỗi sẽ say chứ.
"Nếm thử cái này." Hứa Đan Lạc nương theo tay của Giang Hoài Sương, đem người lại gần, cũng lấy một viên chocolate nhân rượu Rum nhét vào trong miệng Giang Hoài Sương.
Mùi vị tất nhiên là rất ngon, chỉ là tại sao Hứa Đan Lạc cũng nhét một cái vào trong miệng em ấy. Nhìn gò má của Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương kiềm chế ý nghĩ muốn làm cho tiểu loli phun ra khối chocolate nhân rượu Rum này.
"Buồn ngủ quá..." Hứa Đan Lạc cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, trên người cũng không còn khí lực gì, càng ngày càng dựa vào người kia. Ý thức dần dần bắt đầu mơ hồ.
Giang Hoài Sương ôm lấy Hứa Đan Lạc đang từ từ trượt xuống, đem đặt ở trên ghế sôpha nhưng lại không gỡ ra cái tay đang nắm lấy mình. Hắc tuyến(*^*), lần nào cũng là như vậy, lúc ngủ luôn thích nắm lấy cái gì đó. Nhưng tại sao, mỗi lần bị nắm đều là mình vậy...
Bên này say rượu hoàn toàn là do bất cẩn, thế nhưng bên kia là có sự tính toán...
Thang Biên Tâm lúc tan làm thuận thuận lợi lợi bắt cóc Tề Tử Vũ, vốn là muốn mang cô ấy đi quán cơm tùy tiện ăn chút gì, tiếp theo từng chút từng chút dụ dỗ nói ra một ít chuyện riêng của Giang Hoài Sương. Ai ngờ trên đường đi, Tề Tử Vũ liền biểu thị thái độ vô cùng kiên quyết không thỏa hiệp, Thang Biên Tâm tức giận đến xoay tay lái, hướng về nhà. Mục đích tất nhiên là làm cho Tề Tử Vũ quá chén, cạy cái miệng cứng ngắc ra. Không tin dựa vào tửu lượng của mình, còn không đẩy ngã con nhóc này, Thang Biên Tâm tức giận vỗ tay lái một cái.
Bước vào nhà, Thang Biên Tâm không nói chuyện với Tề Tử Vũ, liền trực tiếp từ trong tủ rượu lấy ra hai chai rượu vang. Bản thân mở ra một chai, tự rót tự uống. Còn Tề Tử Vũ đứng cạnh cửa chần chờ một chút, rồi đi đến bên cạnh Thang Biên Tâm, cùng cô ấy tiếp tục uống. Hai người cũng không nói lời nào, cô một chén tôi một chén, uống một lúc liền hết hai chai rượu vang. Thang Biên Tâm lắc lắc chai rượu trống rỗng, trong lòng yên lặng oán thầm, thật nhìn không ra cái tên này còn có thể uống tiếp. Nhất thời trong lòng xung đột có ý nghĩ muốn phân cao thấp, liền lấy ra thêm hai chai rượu ngoại cỡ lớn.
Thang Biên Tâm vừa uống vừa nhìn Tề Tử Vũ, muốn nhân lúc say mà tìm điểm đột phá. Nhưng chỉ thấy Tề Tử Vũ hoàn toàn áp đảo mình ở tần suất uống rượu, hơn nữa càng uống sắc mặt càng trắng, ánh mắt vô cùng tỉnh táo. Thang Biên Tâm không khỏi hoảng sợ, có thể uống như vậy, nếu như Tề Tử Vũ uống còn giỏi hơn so với mình, ngày hôm nay coi như là làm không công.
"Chị nói đi, có phải chị thật lòng yêu thích Giang Hoài Sương hay không?" Tề Tử Vũ uống một ngụm rượu trong ly, nặng nề đem ly rượu đập xuống bàn.
"Không liên quan gì đến cô." Thang Biên Tâm bị giọng nói bất thình lình kia dọa một chút, tức giận trả lời.
"Không có cốt khí, Giang Hoài Sương lại không thích chị, chị thật là không có cốt khí." Tề Tử Vũ rót một ly, lần thứ hai bực bội uống cạn, giọng nói càng lớn hơn. "Đêm Giáng sinh, chị cũng chỉ có thể ở chỗ này uống rượu, uống rượu, chị nói xem, có phải là chị không có cốt khí hay không."
Thang Biên Tâm sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện Tề Tử Vũ có chút không đúng, không những chỉ mặt gọi tên Giang Hoài Sương, còn dùng ngữ khí như vậy...
"Cô uống say?" Thang Biên Tâm không dám xác định mở miệng hỏi.
"Chị mới say!" Tề Tử Vũ mặc kệ Thang Biên Tâm đã sớm ngưng uống, cầm chai rượu lên tiếp tục rót rượu. "Chị ấy sẽ không thích chị, sẽ không! Chị là người phụ nữ ngu ngốc."
Thang Biên Tâm dở khóc dở cười mà nhìn Tề Tử Vũ vừa ùng ục uống rượu, vừa lớn tiếng răn dạy. Nhìn cái ánh mắt trong trẻo kia, không giống là đã say nhưng mà nghe những câu nói kia, nói cô ấy không say, cũng không có ai tin.
Cho dù là bất cẩn say hay là vô ý say, đêm Giáng sinh của Giang Hoài Sương và Thang Biên Tâm xem như là bị mấy con mèo say làm loạn lên. Đương nhiên là mấy con mèo say sẽ không cứ như thế mà buông tha các nàng.
- --------------------------------------
"Bắt được rồi..." Hứa Đan Lạc vươn mình, đem nửa người Giang Hoài Sương đè thật chặt...
"Chị có biết chị ngu ngốc bao nhiêu không?" Khóe miệng Tề Tử Vũ mang theo tiếu ý không rõ nhưng từng bước từng bước áp sát về phía Thang Biên Tâm...