*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lúc chúng ta sẽ quyến luyến một thứ gì đó rất lâu trong quãng đời dài đằng đẵng. Mỗi một khắc hay chỉ là trong nháy mắt tiếp theo sẽ cầu mong Thượng Đế có thể nhân từ mà vung tay lên, để thời gian cứ như vậy mà dừng lại.
Chỉ là, mong ngóng chung quy cũng chỉ là mong ngóng thôi...
Giống như lúc này Hứa Đan Lạc đang cùng Giang Hoài Sương ôm nhau, cực kỳ hi vọng thời gian có thể đứng yên vào giờ phút này, hạnh phúc và ngọt ngào, không cần phải lo lắng những vấn đề sẽ đối mặt trong tương lai. Đáng tiếc, dù cho tâm tình cực kỳ chân thành mong ngóng như thế nào, mình vẫn không có cách nào trở thành một trường hợp đặc biệt trong danh sách của Thượng Đế.
Ôm gối, nhìn Giang Hoài Sương đi ra ngoài còn chu đáo đóng cửa lại, trong lòng Hứa Đan Lạc lại không nói ra được uất ức. Buồn bực đem mặt chôn núp vào trong chăn, mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt trên người Giang Hoài Sương phảng phất còn chưa hoàn toàn biến mất. Mặc dù biết Giang Hoài Sương đối với mình có nhiều kỳ vọng nhưng Hứa Đan Lạc không cách nào đem tình yêu với Giang Hoài Sương lần nữa đặt vào vị trí là hài tử.
Nhưng bất luận có không cam lòng thế nào, bây giờ mình cũng chỉ có thể dựa vào thân phận hài tử để được ở gần Giang Hoài Sương. Mâu thuẫn cùng thống nhất buồn cười biết bao. Rất muốn, càng nhiều hơn là muốn chiếm hữu nhưng chỉ có thể giấu đi tình yêu sâu đậm kia. Hứa Đan Lạc tay nắm chặt chăn, phảng phất vây quanh vẫn là mùi hương của Giang Hoài Sương, giống như là Giang Hoài Sương vẫn đang ôm mình thật chặt từng chút một.
Trở lại phòng, Giang Hoài Sương thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy ở trong phòng Hứa Đan Lạc, đột nhiên cảm thấy làm nũng ỷ lại như vậy làm cho mình có một chút hoang mang. Hình như trong khoảnh khắc có cảm giác giống như bị giam cầm lại. Rất khác thường... Đây là từ ngữ chuẩn xác nhất mà Giang Hoài Sương có thể hình dung tình huống đêm nay. Liếc mắt nhìn trên áo ngủ có mấy chỗ còn chút ẩm ướt, rồi lại cảm giác mình quá nhạy cảm. Cùng lắm chỉ là thân thể không khỏe nên tâm tình có ý muốn ỷ lại người khác mà thôi.
Thay đổi một bộ áo ngủ sạch sẽ, nằm ở trên giường, Giang Hoài Sương hiếm khi lại không buồn ngủ. Lúc nãy như chặt đinh chém sắt từ chối hy vọng của đứa bé kia khi đề nghị cùng ngủ. Không biết tiểu loli có thất vọng hay không đây... Nhưng hiện tại mình rất không quen ngủ cùng với người khác. Rõ ràng chỉ là theo thói quen đưa ra quyết định, nhưng nhớ đến lúc nãy gương mặt của tiểu loli tràn đầy nước mắt chảy dài trên gò má, vẫn cảm thấy có chút cảm giác tội lỗi.
Cũng không biết bây giờ Hứa Đan Lạc còn khó chịu hay không, có thể ngủ ngon hay không... Hay là ngày mai không nên để em ấy đi học, Giang Hoài Sương ở trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu khó mà ngủ được, dứt khoát ngồi dậy mở đèn, một lần nữa đặt lại đồng hồ báo thức. Nhiệt độ vào tháng chín cũng không phải là thấp, hơn nữa trong lòng có chút phiền muộn nên lúc này trên người đúng là có chút nóng lên. Đem điều hòa giảm thấp xuống hai độ, Giang Hoài Sương đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ. Ra cửa, hướng về phòng bên cạnh nhìn lại, đèn phòng ngủ đã tắt, chần chờ một chút, Giang Hoài Sương xoay người trở về phòng. Bất luận thế nào, nếu như lần sau gặp lại lời thỉnh cầu này sẽ không từ chối nữa... Không muốn nhìn thấy tiểu loli thất vọng, Giang Hoài Sương mang theo cảm giác tội lỗi uể oải đi ngủ.
Sáng hôm sau đồng hồ báo thức vang lên, liếc mắt nhìn qua thời gian, Giang Hoài Sương phản xạ có điều kiện mà bấm dừng đồng hồ, nhưng qua mấy giây mới tỉnh táo lại. Bởi vì chuyện tối hôm qua mà điều chỉnh báo thức sớm hơn, tốt xấu cũng không uổng phí. Giang Hoài Sương tắm sơ qua một cái, gõ cửa phòng sát vách rồi đi vào.
Hứa Đan Lạc luẩn quẩn một đêm mãi đến tận trời gần sáng mới ngủ, đầu tiên là nghe được vài tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng, mở mắt ra liền nhìn thấy cái người trong mộng kia xuất hiện. Cuộn tròn thân thể, ở trên chăn cạ cạ, thì thầm một tiếng rồi lại ngủ thiếp đi.
Nhìn mắt gấu trúc của tiểu loli mở ra nhìn mình một chút, tiếp theo không coi ai ra gì lại bắt đầu ngủ, Giang Hoài Sương cảm thấy sự tồn tại của mình quả thật rất thấp. Rồi lại bởi vì nghe rõ câu thầm thì kia "Bắt được, là của em, không được chạy loạn." mà không nhịn được cười.
Rốt cục đứa bé này đang mơ thấy cái gì. Giang Hoài Sương có chút buồn cười lắc lắc đầu, khép hờ cửa lại. Vốn là muốn đến hỏi xem hôm nay có thoải mái chút nào không, có thể đến trường hay không, lúc này đúng là không cần phải hỏi. Bấm điện thoại gọi cho trường học xin nghỉ bệnh một ngày thay cho Hứa Đan Lạc. Suy nghĩ một chút lại gọi cho Tề Tử Vũ, nói rằng trưa hôm nay mình không đến công ty, có chuyện gì liên lạc qua điện thoại.
Trở lại phòng ngủ kia, Giang Hoài Sương thấy Hứa Đan Lạc vẫn còn duy trì dáng dấp ngủ say lúc nãy, ôm chăn thật chặt, ngay cả mặt cũng bị che ở trong chăn. Không nóng sao? Nhớ lại lần trước nhìn tiểu loli ngủ cũng là hình dáng này, ở trong chăn cuộn thành một hình tròn. Hình như có người đã từng nói, người có tư thế ngủ cuộn mình như vậy là cực kỳ thiếu cảm giác an toàn? Giang Hoài Sương lơ đãng nhíu nhíu mày, tại sao ở lại nơi này rồi mà vẫn còn cảm giác không an toàn? Hay là mình làm không đủ tốt, vì lẽ đó không thể cho em ấy cảm giác an toàn?
Không chút nghĩ ngợi đi đến bên giường, đem chăn trên người kéo xuống một chút, mãi đến tận khi nhìn thấy gương mặt nhỏ hồng hồng của tiểu loli lộ ra trong không khí, Giang Hoài Sương mới hài lòng buông lỏng tay ra.
Chẳng qua là đang trong giấc mộng sung sướng ôm Giang Hoài Sương, Hứa Đan Lạc ăn đậu hủ nhưng không vui. Ở trong mơ thật vất vả theo đuổi rất lâu mới tóm được 'gối ôm' trong tay (tưởng Giang Hoài Sương là gối ôm), đầu tiên bởi vì vài tiếng động mà từ đầu giường chạy đến cuối giường, tiếp theo lại vô thanh vô tức từ trong lòng trượt đi, đây là có chuyện gì? Cực kỳ bất mãn, tiểu loli khịt khịt mũi, nghĩ muốn vươn tay ra ôm lấy. Mặc dù chỉ là ở trong mơ, nhưng có thể mơ thấy Giang Hoài Sương cũng không dễ dàng gì, Hứa Đan Lạc cực kỳ thỏa mãn tiếp tục ở trong mơ tiến hành đại nghiệp.
Nhìn cánh tay bị ôm lấy, tiểu loli còn không quên cạ cạ trái phải, Giang Hoài Sương nhớ đến truyện Đông Quách tiên sinh và sói*. Thật sự là không khác tí nào a. Chẳng lẽ tay mình liền biến thành đồ ăn sao, không biết tại sao Giang Hoài Sương lại cảm giác cái đống trên giường kia với hai mắt khép hờ, trên mặt chính là viết bốn chữ 'Thèm chảy nước miếng'.
*Truyện Đông Quách tiên sinh và sói là truyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Nội dung kể về việc Đông Quách tiên sinh cứu một con sói nhưng lại bị nó đòi ăn thịt. Rất may khi tiên sinh đang bị sói đe dọa thì có một lão tiều phu xuất hiện cứu giúp. Truyện có ý nghĩa răn dạy người ta không nên mềm lòng với kẻ ác.
Cúi người xuống, vô cùng cảm thấy khó chịu, nhưng nhìn hai vành mắt kia của Hứa Đan Lạc rõ ràng đen vô cùng, Giang Hoài Sương không đành lòng làm tiểu loli thức giấc, chỉ đành thuận thế ngồi ở bên giường. Tối hôm qua chắc là đứa nhỏ này ngủ không ngon, nhớ đến lúc trước cũng là phải qua mấy ngày mới lấy lại sức. Cả người thiếu ngủ, bám lên giường, cơn buồn ngủ liền kéo đến, trong lòng Giang Hoài Sương yên lặng thở dài, nghiêng người nằm xuống ở bên cạnh Hứa Đan Lạc, sớm biết vậy chi bằng hôm qua liền ngủ ở đây, đi qua đi lại làm cái quái gì a.
Cũng may lúc ban đầu Hứa Đan Lạc chỉ cạ một chút, tiếp theo liền ngoan ngoãn lại, ngoại trừ gắt gao ôm cánh tay phải của Giang Hoài Sương thì không làm gì nữa.
Chuyển động một chút, Giang Hoài Sương tùy ý để tiểu loli ôm mình. Đưa tay ra sờ soạng bả vai tiểu loli một chút, không có dây đai áo lót, rất tốt. Sau đó Giang Hoài Sương cũng bắt đầu ngủ bù.
Tuy rằng thân thể vẫn rất không thoải mái, ngày hôm qua lại dằn vặt đến rất muộn mới ngủ. Thế nhưng những buồn rầu trong lòng cũng được bù đắp ở trong giấc mộng. Hứa Đan Lạc với tinh thần thoải mái mở mắt ra, nhìn thấy Giang Hoài Sương đang bị biến thành gối ôm thịt người để mình sử dụng. Chắc là... Còn ở trong mơ? Trừng mắt nhìn, không đúng, ở trong mơ đang ôm lấy cả người, hiện tại chỉ ôm có một cánh tay mà thôi. Như vậy là không biết từ lúc nào mình liền ôm Giang Hoài Sương ngủ? Nhưng mà đầu đuôi câu chuyện rốt cục ra sao...
Nhớ đến bản thân mình ôm Giang Hoài Sương ở trong giấc mơ, còn ăn mấy cái đậu hũ, như vậy liệu vừa nãy mình có làm cái gì hay không! Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Đan Lạc cả kinh, cấp tốc buông cánh tay Giang Hoài Sương ra, ngồi dậy.
Bật người như vậy, Giang Hoài Sương từ trước đến nay ngủ nông tự nhiên là tỉnh. Liếc mắt nhìn sắc mặt của tiểu loli có chút hoảng hốt, Giang Hoài Sương không nhanh không chậm ngồi dậy, xoa xoa cánh tay phải bị ép đến có chút tê tê.
"Chị... từ lúc nào vào đây?" Hứa Đan Lạc đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, cũng còn tốt là ở phòng của mình, xem ra đêm qua không phải là mình mộng du chạy vào phòng Giang Hoài Sương đánh lén.
"Sáng sớm." Bởi vì cánh tay bị ôm đã tê rần, Giang Hoài Sương tức giận trả lời ngắn gọn.
Thấy bộ dạng không hài lòng của Giang Hoài Sương, trong lòng Hứa Đan Lạc càng không chắc chắn, lại nghĩ đến tình cảnh trong mộng, mặt liền lập tức đỏ lên: "Vậy tại sao chị lại ở trên giường của em... Ngày hôm qua không phải nói không ngủ chung sao..." Hứa Đan Lạc vừa nói vừa vô cùng lo lắng.
"Tại sao chị ở trên giường của em, chẳng lẽ em không biết?" Thấy tiểu loli đỏ mặt giải bày, dáng vẻ hết sức thú vị, Giang Hoài Sương cũng nổi lên lòng trêu chọc.
Kinh sợ! Ngây người! Lời nói của Giang Hoài Sương như sét đánh, trong nháy mắt đem Hứa Đan Lạc bị đánh thành cháy xém, rốt cuộc mình đã làm cái gì vậy!
"Vậy không biết em có còn nhớ câu kia hay không —— Bắt được là của em, không được chạy loạn." Giang Hoài Sương thấy Hứa Đan Lạc sửng sốt, liền tốt bụng làm ra bộ dạng nhắc nhở.
Lần này tuyệt đối không chỉ có hiệu quả như sét đánh, Hứa Đan Lạc cảm giác mình nhất định là còn đang nằm mơ, nhất định là vậy! Nếu như không phải đang nằm mơ liền để mình hóa thành tro bụi đi, cứ như vậy chấm dứt đi. Hứa Đan Lạc nhìn thoáng qua Giang Hoài Sương, vẻ mặt giống như không có gì, trong lòng hoàn toàn tĩnh mịch, chị ấy biết được bao nhiêu rồi...
Biểu tình vô cùng phong phú... Nhìn Hứa Đan Lạc bởi vì mơ hồ đến thẹn thùng rồi lại dại ra, cuối cùng lại biến thành kiên quyết, Giang Hoài Sương cảm thấy vừa nãy giống như xem hài kịch miễn phí.
"Em lớn thế này rồi còn như chó con ở trên người chị ngửi tới ngửi lui, thật giống như chị ngược đãi em, không cho em ăn no. Nói đi, mơ đến món ngon gì, xem em thèm đến nỗi suýt chút nữa đem tay chị làm thành đùi gà mà gặm." Giang Hoài Sương thấy Hứa Đan Lạc chậm chạp chưa lên tiếng, không khỏi oán thầm, đứa nhỏ này thật không phải bị hù dọa nên câm chứ, lòng mền nhũn, cũng không tiếp tục đùa giỡn nữa.
Quýnh... Mặt Hứa Đan Lạc trở nên càng ngày càng hồng, bất quá ngược lại lần này tất cả đều không phải vì thẹn thùng, phần lớn là bởi vì tức giận! Thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa mình muốn nói ra khỏi miệng, thẳng thắn tất cả. Hóa ra nguyên lai chỉ là trêu đùa mình...
Thật ra là do bản thân có tật giật mình, ở trong mắt của chị ấy mình chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi. Làm sao chị ấy biết mình có tâm ý sắp không khống chế nổi suy nghĩ muốn được cùng nhau. Hứa Đan Lạc tức giận xong, trong lòng lại cảm thấy rầu rĩ. Nhìn ý đồ của Giang Hoài Sương được thực hiện mà hơi có ý cười, Hứa Đan Lạc không giữ được bình tĩnh.
"Em muốn ăn trứng chần."
"Hả?" Giang Hoài Sương không ngờ đến Hứa Đan Lạc thật đúng là đưa ra yêu cầu đối với đồ ăn. "Đã giúp em xin nghi bệnh một ngày, chờ người giúp việc theo giờ đến làm cho em đi. Không phải chỉ là món trứng chần sao..." Mình vô cùng không thể lý giải được loại đồ ăn đơn giản kia có cái gì tốt mà chờ mong.
"Hiện tại em muốn ăn liền, không có điểm tâm, cái bụng thật đói. Từ tối hôm qua đã rất đói bụng rồi" Hứa Đan Lạc vô cùng đáng thương nắm lấy tay áo của Giang Hoài Sương, lắc lắc.
"...Chờ chút, ý của em là muốn chị đi làm cho em ăn?" Giang Hoài Sương kéo tay áo về, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức: "Khoảng một tiếng nữa là người giúp việc theo giờ đến rồi, em chờ một chút đi."
Trong lòng Hứa Đan Lạc nho nhỏ hừ một tiếng, nếu không phải muốn cho Giang Hoài Sương làm, bản thân mình cũng sẽ không chọn món trứng trần đơn giản như thế để làm. "Nhưng hiện tại thật không thoải mái, rất nhớ món trứng trần nước nong nóng..." Một lần nữa kéo tay áo.
"Chị nói... Bộ dáng này của em là đang làm nũng sao? Em đã mười sáu tuổi..." Giang Hoài Sương thấy tiểu trảo năng lực cực mạnh, cũng không vội gỡ ra, nghiêm mặt dùng ngôn ngữ kích thích.
Nếu là lúc trước, chỉ cần Giang Hoài Sương hơi xuất hiện vẻ mặt bất mãn, Hứa Đan Lạc sẽ biến thành một con thỏ nhỏ sợ hãi. Có điều hiện tại thì không như vậy... Lúc này sau khi bình tĩnh lại, ngẫm lại sự tình bắt đầu từ đêm qua cho đến bây giờ không khó thấy được Giang Hoài Sương đối với mình cũng là có cảm tình.
Đương nhiên, đây chắc là tâm ý dung túng và bảo vệ đứa nhỏ. Tuy rằng rất không hy vọng là như vậy, nhưng tạm thời cũng không có biện pháp gì thay đổi. Nếu Giang Hoài Sương muốn coi mình như đứa nhỏ, vậy thì mình liền ỷ vào thân phận đó thỏa thích đi thân mật là được rồi. Hứa Đan Lạc rơi vào cảnh khốn khó, vô cùng cần Giang Hoài Sương dành cho sự ấm áp, nhất thời cũng không muốn đi truy tìm nguyên nhân hay tính toán điểm xuất phát của sự ấm áp kia là từ đâu.
"Coi như là mười sáu tuổi, cũng sẽ sinh bệnh, cũng sẽ muốn có người chăm sóc... Chị xem như thỉnh thoảng chăm sóc em một chút có được hay không, chỉ một lần thôi... Em rất nhớ món trứng chần." Tâm tình muốn được đáp lại, bắt đầu từ đồ ăn.
"Chị không biết làm..." Giang Hoài Sương vứt bỏ mặt mũi, lần đầu cảm thấy nói ra mấy chữ này thật mất mặt.
"Chị cho nước vào nồi, mở lửa lên, đem trứng gà đập thả vào là được rồi." Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương từng chút từng chút mà đem ống tay áo kéo ra xa, rõ ràng muốn chạy trốn. Dứt khoát bổ nhào về trước, nắm lấy càng chặt.
"Lúc trước khi sinh bệnh, thật hi vọng có người có thể đặc biệt làm đồ ăn cho em ăn..."
Giang Hoài Sương vốn định bạo phát tâm tình, nhưng vì câu nói khẽ kia của tiểu loli mà mềm lòng.
"Trứng chần... Trứng chần... Trứng chần..." Thấy Giang Hoài Sương ngưng động tác chạy trốn, Hứa Đan Lạc cạ cạ, tiếp tục đeo bám.
"Khụ..." Giang Hoài Sương ho khan một tiếng, đem ý cười vốn dĩ sắp không thu lại được bức trở ra.
"Làm trứng chần cho em được không?" Tiểu loli ngẩng đầu lên, tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm Giang Hoài Sương.
"Không làm." Giang Hoài Sương rõ ràng đã chuẩn bị đứng dậy đi làm cái trứng chần kia, nhìn thấy bộ dáng khả ái của Hứa Đan Lạc thì lời nói ra khỏi miệng thành lời nói từ chối.
Hả... Đã như vậy rồi còn không được. Hứa Đan Lạc bắt đầu có chút hoài nghi trước đây Giang Hoài Sương dung túng có phải là giả tạo hay không. Nếu nói như vậy, làm trứng chần là đã đến điểm cực hạn của chị ấy sao... Thật đáng ghét, yêu thích chị như vậy, muốn chị làm cái trứng chần cũng không chịu... Hứa Đan Lạc oán thầm, chu môi ra, nước mắt lưng tròng, không lên tiếng.
Trêu chọc quá mức? Thấy tiểu loli bám lấy mình đột nhiên buông lỏng tay, trong lòng Giang Hoài Sương không khỏi trống trải một chút. Thu hồi lại tay áo bị dằn vặt hồi lâu, Giang Hoài Sương đi xuống giường.
Cảm giác được bên cạnh đột nhiên trống vắng, tâm tình Hứa Đan Lạc càng thêm nặng nề. Tự nhiên không phải vì một chén trứng chần, nguyên nhân là vì không cách nào có cảm giác thân thiết.
"Mấy cái?" Giang Hoài Sương đi dép, sửa lại quần có chút rối loạn, mở miệng nói.
"Hả?"
"Muốn ăn mấy cái trứng?"
Nhìn thoáng qua Giang Hoài Sương, rõ ràng đang cùng mình nói chuyện nhưng ánh mắt có chút lảnh tránh, tâm tình Hứa Đan Lạc đột nhiên tốt đẹp lên: "Hai cái."
"Rửa mặt đi." Giang Hoài Sương ném ra ba chữ rồi rời đi.
Hứa Đan Lạc bị bỏ lại dần dần hiện ra ý cười, niềm vui khó hiểu bắt đầu xuất hiện trong tim, khiến cho tiểu loli ở trên giường ôm chăn lăn mấy vòng mới ép xuống được sự vui mừng.
Chỉ cần hơn mười phút để làm xong món trứng chần nhưng lúc này Hứa Đan Lạc đã đợi gần nửa tiếng. Liếc mắt nhìn thời gian, nếu làm không nhanh thì cô giúp việc sẽ đến... Hứa Đan Lạc xoa xoa bụng dưới còn chưa quá thoải mái, đi đến nhà bếp.
"Chờ một chút, sắp được rồi." Nghe được tiếng bước chân ở phía sau, Giang Hoài Sương cầm cái muôi xoay người nói.
"Đây là cái gì?" Hứa Đan Lạc chỉ chỉ một chén lớn bên cạnh. "Canh trứng sao?"
"..." Giang Hoài Sương không hề trả lời, tắt lửa, lấy một cái chén khác ra, múc một muôi, hai cái trứng chần thật xinh đẹp xuất hiện. "Ăn đi." Đem chén trứng chần để xuống bàn, rắc ít đường, Giang Hoài Sương nói với Hứa Đan Lạc còn đang nghiên cứu cái chén canh trứng kia.
"Nhưng vì sao lại có canh trứng?" Hứa Đan Lạc đưa tay ra sờ sờ, vẫn còn nóng.
"Đó là đồ thất bại, lúc đầu tính toán thời gian hơi nhầm lẫn một chút." Giang Hoài Sương miễn cưỡng nói ra đáp án, nhét cái muỗng vào trong tay Hứa Đan Lạc. "Ăn đi."
Liếc mắt nhìn mặt Giang Hoài Sương "quýnh" ⊙.o ⊙, Hứa Đan Lạc không dám đem sự chú ý đặt vào cái chén vốn dĩ chắc là canh trứng chần ở phía này nữa. Cắn một cái trứng trần trong chén, lòng đỏ trứng còn chưa hoàn toàn cứng lại, bỏ thêm đường ngọt ngọt, ăn cùng lúc với lòng đỏ trứng, mùi vị vừa vặn ấm áp...
"Hài lòng không?" Thấy Hứa Đan Lạc nheo mắt cười trộm, Giang Hoài Sương cảm thấy không ưa nổi bộ dạng trẻ con đắc ý nhỏ này.
"Ừm." Hứa Đan Lạc vừa vội vàng ăn đồ ăn vừa vội vàng trả lời. Cảm giác ấm áp là bởi vì đồ ăn hay là bởi vì người kia làm đồ ăn... Như vậy thì đây đúng là thứ mình muốn sao. Nhìn cái chén ở trong tay, Hứa Đan Lạc có chút trầm tư. Giống như vậy, phải dùng việc làm nũng để nhận được ấm áp, chính là thứ mình muốn sao...
Giang Hoài Sương thấy tiểu loli đầu tiên là ăn, đột nhiên ngây người, xuất hiện vẻ mặt trầm tư, hướng mình vẫy vẫy tay. "Có chuyện gì?" Mang theo một chút nghi hoặc nhưng vẫn hướng đến gần về phía Hứa Đan Lạc.
Hứa Đan Lạc động tác nhanh chóng đứng lên, hôn một cái ở trên gò má của Giang Hoài Sương, nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn." Tiếp theo tiếp tục bắt đầu ăn.
Thật là... Giang Hoài Sương sờ sờ gò má bị hôn, bình thường do mình không đủ quan tâm em ấy hay sao, làm cái trứng chần liền có thể cảm động thành như vậy. "Chị nói, sau này nếu như xuất hiện nam sinh biết nấu ăn, em có thể đừng dễ dàng bị bắt cóc nha..." Giang Hoài Sương có chút buồn cười trêu ghẹo.
"Mới không đâu." Trong miệng toàn đồ ăn, Hứa Đan Lạc hàm hồ trả lời, coi mình là đồ ngốc sao... Cúi đầu ăn, không muốn để cho Giang Hoài Sương nhìn thấy cái đỏ ửng không cách nào đánh tan trên mặt mình. Lúc môi mình chạm đến da thịt mềm mại nhẵn nhụi kia, trong nháy mắt trái tim như ngừng đập, đây mới là thứ chân chính mình muốn... Mà không phải là cái ấm áp dùng làm nũng chiếm được——