*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trang Uyển ngăn không được phát ra thanh âm rên rỉ mềm như bông:
" A nha...... Không cần nơi đó......"
Dận Chân tâm tình đắc ý, lập tức nhắm ngay nơi thúc mạnh vài cái, miệng xấu xa hỏi:
"Phúc tấn nói không cần cái gì?"
Trang Uyển một đôi mắt đẹp có tia lửa giận làm ác người, bắt lấy cánh tay Dận Chân hơi hơi ưỡn thân lên, nhũ thịt căng tròn thuận thế xốc nảy, đỉnh anh đào run rầy trực tiếp đập vào mắt Dận Chân làm hắn càng thêm nhiệt khí sôi trào:
"Ưm Tứ...... Gia,..... Quá nhanh......đau quá..."
"Quá nhanh? cái gì quá nhanh?" - Dận Chân cố ý theo Trang Uyển nói, nhìn nữ nhân đỏ ửng dưới thân hỏi.
" Tứ Gia, cái kia của chàng... "
Dận Chân trong ánh mắt hiện lên một tia tinh quang:
" Cái gì kia!"
Trang Uyển há miệng thở dốc, chung quy lắc lắc đầu, không chịu nói ra, chỉ lại khóc thút thít van xin Dận Chân.
Dận Chân bức thiết mà muốn nghe nàng nói thẳng ra, nhất thời càng thêm dùng sức mà ra vào cơ thể Trang Uyển, mã lực toàn bộ khai hỏa,thật nhanh mà trừu đâm lên, đem nàng thao lộng đến khóc không ra tiếng, vô lực bắt lấy bả vai Dận Chân, nhất thời lâm vào cao trào, lại bị gậy th*t không ngừng ra vào khuấy đảo thành nước sốt giàn giụa nơi kết hợp, hơi hơi mang theo cả giác vừa đau vừa sảng khoái, thần trí Trang Uyển trông rỗng, cả người căng thẳng, sau đó bị một cổ lửa nóng chất lỏng lại lần nữa đưa nàng lên đỉnh.
Ôm trong lòng ngực tiểu phúc tấn mềm mại, Dận Chân chưa đã thèm, cúi đầu ngậm lấy đỉnh anh đào trước ngực Trang Uyển. Từ dạo ân ái trước hắn cực kỳ thích hàm chứa nơi này của nàng, thật lâu mà liếm láp, đến khi nàng không chịu được đẩy đẩy hắn ra, Dận Chân hơi hụt hẫng, nhìn Trang Uyển hỏi:
"Làm sao vậy?"
Sau khi được ăn no, tinh thần Tứ gia cực tốt, nên ngữ khí cũng phá lệ ôn nhu, dịu dàng. Trang Uyển lắc lắc đầu, cọ cọ trên cánh tay Dận Chân, sau một lúc lâu mới nỉ non:
" Chàng quá lớn, thiếp rất đau"
Lời này không ngoài khích lệ, vì thế Dận Chân thấp thấp cười trừ, tràn đầy đắc ý mà đĩnh đĩnh hạ thân, đỉnh đỉnh trên bắp đùi Trang Uyển.
"Là do chỗ đó của nàng quá chặt, ta vẫn chưa đi vào hoàn toàn"
Nghe vậy Trang Uyển lập tức mở to hai mắt nhìn, còn không có toàn tiến vào?!
Điều này nhưng thật ra làm Dận Chân có chút tự mãn, nhưng thực sự của Trang Uyển thật chặt, thời điểm khiến hắn tốn không ít lực, ai bảo hắn trời sinh mạnh mẽ, vật tượng trưng nam nhân tất nhiên cũng thô dài, đỉnh đầu đặt bên trong hoa tâm, liền vào không được tận cùng bên trong cái miệng nhỏ, thoáng dùng một chút lực, Trang Uyển liền phản ứng quá lớn, luôn là có chút không đã ghiền.
Có hay không biện pháp 1 nặng 1 nhẹ, nhưng mà chung quy phu thê ân ái không tránh được. Ai bảo nàng là người của hắn, còn hắn là trượng phu của nàng, tình cảm nồng đậm, được ôm mỹ nhân trong ngực ngày đêm bảo Dận Chân nhịn thì thực sự là không nhịn được..
Như vậy tưởng tượng, Dận Chân cúi đầu, hập hô hấp nóng rực phun đến mép tóc ướt đẫm mồ hôi của Trang Uyển"
"Chỗ kia của nàng quá nhỏ, chịu khó thích ứng một chút là tốt rồi."
Trang Uyển nghe vậy mở to hai mắt nhìn, liền cảm giác tay nam nhân câu lấy chân nàng kéo nâng lên, thân mình vừa động, đồ vật mới vừa mềm xuống lại đi vào.
Trang Uyển mặt tức khắc đỏ muốn thấy máu, lập tức giãy giụa.
"Ưm...... Chàng, đã mấy ngày rồi..."
Xoay xoay vài cái, Dận Chân sắc mặt tức khắc cũng thay đổi, giơ tay đánh nhè nhẹ lên mông thịt trắng nõn, sự đàn hồi ở nơi căng tròn ấy thực khiến hằn vừa lòng..
Trang Uyển không có cách, nhắm hai mắt giả chết.
"Đừng nhúc nhích! Buổi tối nàng nên ngoan ngoãn một chút, bằng không người đau vẫn là nàng"
Dứt lời, nghĩ đến chỗ mất hồn kia, trên mặt Dận Chân có nhiều ti chờ mong, thấp giọng ghé bên tai Trang Uyển nói,
"Thái Y Viện coa thuốc cao đối với triệu chứng giảm đau tiêu sưng tây tốt, ngày mai ta liền sai Tô Bồi Thịnh mang đến chỗ nàng....."
Này còn chưa đủ!
Trang Uyển giơ tay lấp kín miệng Dận Chân, một trương kiều nhan ít có đến mang lên nữ tử có kiều mị cùng đáng yêu, còn mang theo ánh mắt xuân sắc mang lưu chuyển, môi phấn nộn hơi hơi hé mở, phun một ngụm.
"Chàng..chàng..... Việc này...... Chàng sao lại không biết xấu hổ! Để thái y viện Tứ phủ dùng thứ thuốc này, truyền đi thì toàn bộ người ở phủ đệ này sao dám đứng thẳng mà nhìn người "
Dận Chân thuận tay đem mỹ nhân ôm sát, ở kia trên môi hôn trộm.
"Nàng lại là không biết lòng tốt, ta nếu không phải sợ nàng...."
Mắt thấy nam nhân này lại muốn ngộn lời nói, Trang Uyển nheo lại mắt, lấy tay gỡ tay Dận Chân đang cố định eo mình, lúc này mới thấp giọng nói:
" chàng cho rằng thiếp là đồ ngỗc sao?! Việc của thiếp không phiền Tứ gia bận tâm.
Lời này lại làm Dận Chân ngơ ngẩn, trên giường nữ nhân không phải luôn nghĩ cách câu lấy tâm tư của hắn sao, Tống thị ỷ vào được hắn yêu thương thường hay xin lợi lộc này kia. Lý thị thì thường lấy Hoằng Thời ra làm cái cớ khiến hắn xiêu lòng... Nhưng xét thấy tâm tư nữ nhân chẳng qua chỉ vì lợi ích nên Dận Chân thường mắt nhắm mắt mở khi hậu viện tranh đoạt.
So sánh với Trang Uyển,nàng lại thẳng thừng bác đi sự quan tâm của hắn, nói ra không chỉ là mấy năm phu thê tình nghĩa, cũng là so với đám nữ nhân hậu viện địa vị quan trọng hơn nhiều..
Ô Lạp Na Lạp thị làm phúc tấn ngần ấy năm tới, tuy rằng nắm quyền kín mít, nhưng trong phủ cũng bởi vậy chưa bao giờ làm ra sự tình gì, chuyện lớn chuyện bé đều an bài hợp lý, cũng đem sự tình thu thập đầy đủ mọi thứ.
Nhưng hắn lại bởi vậy cho rằng, phúc tấn một lòng chỉ là nữ nhân ỷ vào gia tộc mà tiến thân. Thật sự nàng đều vì hắn, vì Tứ vương phủ này mà hao tâm tổn trí...
Trang Uyển nghe trên đỉnh đầu phát ra thanh âm nam nhân thở dài, nghi hoặc mà muốn ngẩng đầu, lại bị nam nhân đung cằm ngăn chặn.
"Mấy năm nay là khổ cho nàng. Ngày mai ta sai Tô Bồi Thịnh mang sổ sách quyền vương phủ đến, nàng muốn quản thì quản còn nếu mệt mỏi cần nghỉ việc cứ việc giao cho Tống thị cùng Lý thị.. Trong phủ được nàng coi sóc trong ngoài ta cũng yên tâm"
Trang Uyển trong lòng không rõ nguyên do, nhưng trên mặt vẫn là vui mừng mà dựa vào nam nhân, mềm như bông mà đáp lại: