*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm Dận Chân liền bị đánh thức, trong lòng ngực ôm một tiểu mỹ nhân, hai người dính sát vào nhau trên chiếc giường uyên ương trải lụa tơ tằm còn chăn thì không biết bị đá đi nơi nào.Dận Chân có tâm không đánh thức Trang Uyển, một đôi đùi ngọc vẫn gác trên eo hắn, hoa huy*t phấn hồng còn ngoan ngoãn hàm chứa dục căng của hắn, làm hắn căng bản không có ý định rời khỏi. Thẳng đến khi Tô Bồi Thịnh lại thúc giục hắn thêm vài tiếng, lúc này Dận Chân mới dùng lực, đẩy chân Trang Uyển đem chính mình rút ra.
Bước ra ngoài, không khí se lạnh làm cả người hắn run rẩy, lại nhìn tiểu thê tử tiếp tục ngủ, lại có chút ghen ghét.
Nam nhân cúi đầu, đột nhiên hôn sâu lên môi Trang Uyển đem nàng làm tỉnh, nhìn phúc tấn mềm mại híp mắt giãy giụa, Dận Chân không khỏi cười nhẹ ra tiếng.
"Ta phải đi rồi."
Trang Uyển nửa đêm trước bị hắn đè nặng thao lộng, sau nửa đêm bị Dận Chân nhồi nhét phân thân trong hoan huyệt không chịu thoái lui làm nàng ngủ vẫn không yên ổn, buổi sáng trong mộng đẹp lại bị hắn đánh thức...
" ưm...... Tứ gia....để thiếp giúp chàng thay áo......"
Dận Chân lần này là thật sự vui vẻ, ngăn chặn góc chăn nhìn Trang Uyển đang ngáy ngủ dỗ dành sủng nịnh,
Dứt lời tự liền sai Tô Bồi Thịnh đến gian phòng bên ngoài hầu hạ hắn mặc quần áo, căn dặn vài câu liền tiến cung rời đi.
Thời điểm Trang Uyển tỉnh lại, trời đã sáng tỏ, thấy thời gian cũng không còn sớm, Trang Uyển liền đứng lên, dùng chút canh thang. Mấy ngày nay thân thể được Trang Uyển dưỡng đã tốt lại không ít, đêm qua lại là một đêm xuân phong dễ chịu thật sự, đối với đả kích nhi tử yểu mệnh mà nói đã dần bình ổn.. Sau khi sửa soạn, Trang Uyển dùng ít phấn hồng trang điểm rồi lên xe ngựa tiến vào cung.
Tới cửa cung, xe ngựa không thể tiến vào. Xe ngựa dừng lại, Trúc Tương giúp Trang Uyển vén rèm dìu chủ tử đi bộ vào cung..
Không biết đi bao lâu, liền nghe tiểu thái giám báo tin, Trang Uyển liền đến yết kiến Đức Phi.
Trong cung thời điểm không có Hoàng Hậu, Đức phi trước mắt ngồi trên bốn phi chi vị, Tứ a ca Dận Chân đã lớn lên thành người được triều đình trọng dụng, ấu tử là thập tứ a ca cũng là một mãnh tướng chinh chiến sa trường rất được lòng Khang Hi đế. So với Vinh Phi tuy sinh hạ nhiều con cho Khang Hi nhưng tất cả điều yểu mệnh hay Huệ Phi, sinh mẫu của đại a ca quả thực địa vị Đức phi cao quý hơn nhiều. Được đức vua sủng ái, nhi tử hiếu thuận nên Đức phi tuy đã hơn 30 nhưng vẫn còn xuân sắc, nhìn không ra dấu vết tuổi tác.
Nhìn Trang Uyển sắc mặt tuy có phần tươi tỉnh nhưng thân thể gầy yếu, Đức phi lộ ra chút đau lòng, nhưng tới gần Ninh Thọ Cung cũng không dám biểu hiện quá nhiều, chỉ gật gật đầu, liền mang theo Trang Uyển vào Ninh Thọ Cung. Đi vào Ninh Thọ Cung hương thơm thoang thoảng, chim oanh chim yến ríu rít, trăm hoa đua nở... Thái Hậu ngồi ở ghế trên, gương mặt phúc hậu mà uy nghiêm, Trang Uyển trước giờ hiếm khi tiếp xúc những nơi trang nghiêm thế này nên chẳng biết làm gì ngoài việc đứng sau Đức Phi chờ phân phó. Nhìn Tứ phúc tấn theo chân Đức phi đến thỉnh an, Thái Hậu vui vẻ hài lòng...
Thỉnh an kết thúc, Đức phi liền mang theo Trang Uyển trở về tẩm cung, vào cửa liền cầm lấy tay nàng:
" Vất vả cho con"
Vốn dĩ bao nhiêu ủy khuất Trang Uyển đã sớm tìm quên đi, nhưng lúc này nghe được Đức phi nói một câu, đột nhiên cảm xúc dâng trào, trên khóe mắt lăn xuống vài giọt lệ. Đức phi cũng để cho nàng khóc để nhẹ lòng, sau khi Trang Uyển bình tâm lại mới nhẹ nhàng sai người mang nước đến cho nàng rửa mặt. sau đó phân phó nàng ngồi hầu chuyện bên cạnh.
" tính tình Dận Chân trước giờ bất đồng, thiệt thòi cho con"
Đức Phi an ủi nàng mấy câu, là sinh mẫu tất nhiên hiểu rõ tính tình con trai, nhưng mà cha mẹ sinh con, trời sinh tính.. nên dù là thân sinh Đức Phi nương nương cũng chẳng làm được gì ngoài việc thỉnh thoảng răng dạy đôi chút.
" Ta tuy ở trong cung nhưng cũng biết con thiệt thòi, Dận Chân sủng thiếp không yêu thê, ta cũng đã nhiều lần nhắc nhở nó. Còn về phần con cố gắn tịnh dưỡng, sớm sinh hạ cho Dận Chân vài nhi tử, như thế địa vị mới có thể bảo toàn"
Lời Đức Phi tất nhiên Trang Uyển hiểu rõ, nhưng mà đâu phải muốn là được..
" Tứ gia đối với con rất tốt, con chỉ trách bản thân không chăm sóc nhi tử tốt, để Hoăng Huy còn nhỏ như vậy đã.... Hiện tại con chỉ hy vọng các tỷ muội trong hậu viện có thể giúp Tứ gia khai chi tán diệp, như thế đã mãn nguyện.
Nhìn Trang Uyển như vậy, Đức phi vừa thương vừa oán trách, tại sao bà đã nói rõ như vậy mà nàng vẫn chưa thấu tâm tư:
" Con nói gì thế, đích tử phải do đích phúc tấn hạ sinh, sao có thể tùy tiện áp đặt. Về sau nhỡ tâm tư không lành, thì con tính thế nào?"
Trang Uyển đỏ mắt, hơi thống khổ nhìn Đức Phi. Không hổ là ngạch nương của Dận Chân, mẫu tử đều là một tính tình, thấy bộ dáng Trang Uyển như vậy, Đức phi chỉ biết thở dài:
" Dù sao con cũng gọi ta 1 tiếng ngạch nương, con sức khỏe không tốt, trong phủ Dận Chân cũng không thiếu hậu duệ do thiếp thất sinh ra. Nhưng tốt nhất vẫn là nhi tử do con hạ sinh"