Bối Lạc Lạc không có hứng thú gì với việc đứng lớp, nhưng đã vào vai thì phải diễn cho trót chứ. Dù sao mấy cái kiến thức giảng đường này cô cũng được đào tạo bài bản rồi.
“Bối trợ giảng, không biết giáo sư Phùng hôm nay tại sao lại không đứng lớp ạ?”
Một em học sinh giơ tay lên hỏi, Bối Lạc Lạc đánh giá nữ sinh này, có chút quen mặt? Không phải chứ!
“Giáo sư Phùng được điều động hỗ trợ dự án nghiên cứu cấp quốc gia, có thể thời gian này sẽ không thường xuyên đứng lớp.”
“Ồ?”- Nữ sinh kia gật đầu –“Cảm ơn Bối trợ giảng.”
“Không có gì, các em tan học đi.”
Bối Lạc Lạc gấp lại tập sách bước ra khỏi lớp, cảm giác bất an trong cô mỗi lúc một lớn. Nhiệm vụ lần này xem ra không đơn giản như cô nghĩ.
Phòng nghỉ ngơi cho giảng viên ở dưới lầu một, Bối Lạc Lạc nghĩ cần phải ghé qua một chút để tìm thêm thông tin về vị giáo sư Phùng này.
Tất cả những gì cô biết về giáo sư Phùng này là người của chính phủ, đang nghiên cứu dự án bom cảm ứng từ xa với quy mô lớn. Tất nhiên ngôi trường đại học này chỉ là nơi trú chân an toàn cho vị giáo sư này.
Lần này người khó thác đưa ra một khoản tiền lớn để bảo vệ tính mạng cho giáo sư Phùng, cô cũng cảm thấy lạ. giáo sư Phùng là người của chính phủ, còn cần tới cô bảo vệ hay sao? Nhưng mà nói thật, cô chưa từng tin sự bảo hộ của chính phủ, nếu như thật sự đặt lòng tin, thì mấy vị chính khách trước đây đã không chết dưới họng súng của đồng nghiệp cô rồi.
Bối Lạc Lạc vừa tới phòng giảng viên liền nhìn thấy người quen. Cô muốn xoay người đi ngay nhưng người ta đã kịp thời lên tiếng.
“Bối trợ giảng, không muốn chào hỏi một chút sao?”
Tác Thổ Lai vừa nói vừa đi về phía Bối Lạc Lạc, cô có ý né tránh anh ta, dù sao những gì liên quan đến Từ Lục Ngạn cô đều không muốn dây vào, huống chi Tác Thổ Lai này lại là bạn thân của Từ Lục Ngạn nữa.
“Giáo sư Tác có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Tác Thổ Lai nhìn Bối Lạc Lạc với ánh mắt không mấy khách khí, dù sao đây cũng là người phụ nữ bỏ rơi bạn của anh ta khiến cho anh ta không mấy có thiện cảm.
“Cô bớt giả vờ với tôi đi.” – trong phòng nghỉ của giảng viên không có ai, Tác Thổ Lai gằn giọng – “Cô tới đây để làm gì?”
Đây là trường đại học của Mỹ gia mở hiện do Mỹ Tiểu Yên làm hiệu trưởng, bởi vậy anh mới đến đây làm việc và cũng vô cùng chú ý đến những tác nhân làm ảnh hưởng đến ngôi trường này. Ngoại trừ Từ Lục Ngạn thì lần này có thêm một Bối Lạc Lạc.
“Tác giáo sư anh thật biết nói đùa, tôi đến trường đại học làm trợ giảng chứ còn có thể làm gì?” – Bối Lạc Lạc trắng trợn nói dối – “Tôi hiện tại bước lên con đường chính đạo rôi anh có biết không hả?”
“Có quỷ mới tin lời cô nói đó Bối Lạc Lạc” – Tác Thổ Lai bày ra bộ mặt ghét bỏ - “Trước là Từ Lục Ngạn, bây giờ lại đến cô, tôi nói cho cô biết Bối Lạc Lạc, cái trường này xảy ra chuyện gì tôi nhất định tìm hai người tính sổ.”
Bối Lạc Lạc nghe được cái tên Từ Lục Ngạn từ miệng Tác Thổ Lai bèn trầm ngâm, không phải vì đoạn tình cảm giữa hai người, mà là cô đánh hơi được trong chuyện này nhất định có uẩn tình.
“Anh nói Từ Lục Ngạn cũng đến đây ư?”
“Sao vậy? Nghe đến lão Từ cô liền thay đổi sắc mặt như vậy? Cô hối hận vì chia tay lão Từ rồi à?”
Bối Lạc Lạc hoàn toàn cạn lời, sao tự nhiên lại lôi cái chuyện này vào thế này? Yêu đương không phải là chuyện cần nói đến vào lúc này đâu.
“Tác Thổ Lai à, anh yêu đương rồi nghĩ ai cũng suốt ngày trong đầu chỉ có yêu đương như anh sao?”- Bối Lạc Lạc lườm Tác Thổ Lai – “Tôi thấy anh nên đề phòng Từ Lục Ngạn thì hơn, lần này tôi đến đây quả thật không có mục đích gì cả.”
Tác Thổ Lai không đáp, bởi vì Bối Lạc Lạc nói đúng, nơi nào lão Từ xuất hiện thì đều có biến cố. Chưa một lần nào có ngoại lệ.
“Được rồi, cô tốt nhất nói được làm được.”
“Tác Thổ Lai, tôi phải đi tìm giáo sư Phùng, phải đến chỗ nào tìm anh ta?”
Bối Lạc Lạc lười biếng nói chuyện tiếp cùng Tác Thổ Lai, cô còn có chuyện phải làm nữa.
“Cô tìm giáo sư Phùng làm gì?”
“Đi báo cáo, tôi là trợ giảng nhận đứng lớp của giáo sư Phùng.”
“Vậy đến phòng nghiên cứu đi, anh ta ở đó.”
“Cảm ơn.”
Bối Lạc Lạc xoay người rời đi, đụng phải Mỹ Tiểu Yên vừa mới bước vào.
“Ai da.”
“Xin lỗi cậu Tiểu Yên.”
Tác Thổ Lai đã nhanh tay đỡ được Tiểu Yên, Bối Lạc Lạc thở ra một hơi, may quá không có làm ai bị thương.
“Tôi không sao Lạc Lạc, cậu có chuyện thì đi trước đi.”
“Được.”
Chờ Bối Lạc Lạc ra khỏi cửa, Tiểu Yên liền nhìn Tác Thổ Lai với ánh mắt cảnh giác:
“Tác giáo sư, có thể buông tay được chưa?”
Tác Thổ Lai nãy giờ vẫn cứ cầm tay Tiểu Yên không nỡ buông, phát hiện này khiến Tiểu Yên hơi mất tự nhiên.
“À, xin lỗi, Mỹ hiệu trưởng, cô không sao chứ?”
“Không sao.” – Tiểu Yên chỉnh trang lại trang phục của mình –“Tôi đến tìm anh là có chuyện muốn nói.”
“Được, cô nói đi.”
Mỹ Tiểu Yên thở dài bất lực:
“Tại sao Từ Lục Ngạn lại đến trường của tôi?”
Một Bối Lạc Lạc đã khiến Mỹ Tiểu Yên bất an lắm rồi, hiện tại còn có thêm một Từ Lục Ngạn, hai con người có xuất hiện ở đây nhất định không có gì tốt đẹp. Một tên lão đại, một sát thủ, ở chung một chỗ thì có thể khiến cho sự việc xảy ra theo chiều hướng không ngờ tới đấy biết không?
“Tác giáo sư, đây là trường đại học mà tôi quản lý, tôi có quyền biết tất cả những gì liên quen đến nó, anh là giáo sư của trường, tin rằng anh sẽ hợp tác với tôi phải không?”
“Tiểu Yên, cô biết là tôi sẽ không che giấu cô bất cứ điều gì mà” – Tác Thổ Lai trong bộ dạng người si tình nói với Mỹ Tiểu Yên – “Bọn họ… Từ Lục Ngạn, có lẽ cả Bối Lạc Lạc nữa, đều là đến vì giáo sư thiên tài họ Phùng kia.”
Mỹ Tiểu Yên ngẩn người ra:
“Phùng Mặc Phong ư? Anh ta có gì là thu hút người của thế giới ngầm đến đây vậy?”