Điều vừa nói khiến người làm hiệu trưởng như Mỹ Tiểu Yên rất mờ mịt, Phùng Mặc Phong là do gia tộc cùng với người bên chính phủ thỏa hiệp nhét vào trường, đến hiện tại cha cô vẫn chưa nói với cô gì về con người bí ẩn này. Chỉ biết anh ta là người bên chính phủ phụ trách nghiên cứu dự án gì đó, học vị cao và là thiên tài trong số những thiên tài. Chỉ có vậy.
“Có lẽ là do dự án của Phùng Mặc Phong, dự án chế tạo bom phá hủy diện rộng cảm ứng từ xa.”
“Cái gì? Trường của tôi lại có thể để anh ta ở đó nghiên cứu dự án nguy hiểm thế sao?”
Tiểu Yên vô cùng bất ngờ. Sao lại có thể để dự án nguy hiểm như vậy trong trường học gần mười nghìn người chứ? Mỹ gia của cô có phải là điên rồi không?
“Bởi vì đây chỉ là tiền đề của dự án, Tiểu Mỹ cô yên tâm, tôi sẽ cùng cô bảo vệ ngôi trường này.” – Tác Thổ Lai ngừng một chút rồi thở dài – “Mỹ gia có thể là bị bên trên chèn ép, thật ra bọn họ cũng không muốn đâu.”
Làm ăn của Mỹ gia phụ thuộc rất nhiều vào chính phủ, cho nên bọn họ không có quyền từ chối. Mỹ Tiểu Yên cũng biết như vậy nên cô cũng chẳng lên tiếng nữa.
“Cảm ơn anh, Tác giáo sư.”
“Cô biết tôi sẵn sàng làm mọi thứ vì cô mà, Tiểu Yên.”
…
Bối Lạc Lạc không nhanh không chậm cũng đã tìm đến chỗ của giáo sư Phùng. Có điều cửa phòng nghiên cứu bị khóa rồi. Cái này cũng không thể làm khó Lạc Lạc, thủ thuật một sát thủ cần học nhiều lắm, bẻ khóa chỉ là những gì cơ bản nhất mà thôi.
“Rắc…”
Dăm ba ổ khóa sao có thể làm khó được Lạc Lạc cô.
Phòng thí nghiệm của giáo sư thiên tài là nơi mà người bình thường đi vào phải cẩn thận không là nguy hiểm như chơi. Lạc Lạc hiểu rõ được điều đó cho nên mỗi bước đi đều cẩn thận.
Trong phòng đều là những thiết bị có từ tính cao, thuốc chế tạo chất nổ, còn có rất nhiều rất nhiều những thứ khác mà cô không biết hết. Chính phủ đặt phòng nghiên cứu ở đây cũng thật cao tay, chẳng ai nghĩ ở trường học lại có người dám nghiên cứu mấy cái thứ nguy hiểm chết người như vậy cả.
Cộp…
Bối Lạc Lạc không dám thở mạnh, cô nghe được tiếng động phát ra từ một nơi khác trong phòng. Tiếng nói chuyện thì thầm, cái giọng điệu này… Bối Lạc Lạc cô cảm thấy bản thân không cần phải trốn nữa, dù sao gặp mặt thì cũng vậy thôi.
“Là anh sao?”
Bối Lạc Lạc vén tấm vải màn chắn giữa gian phòng xuống, quả nhiên như cô nghĩ, Từ Lục Ngạn, anh ta cũng đến đây rồi. Cô còn hoài nghi Tác Thổ Lai là muốn cô rời đi nên mới lôi Từ Lục Ngạn vào, không ngờ anh ta thật sự đến đây.
Từ Lục Ngạn không chỉ có một mình, cô bé sinh viên hỏi cô về giáo sư Phùng trong tiết học cũng có ở đây. Bảo sao cô ta rất quen mặt, thì ra là thuộc hạ của Từ Lục Ngạn.
Từ Lục Ngạn nở nụ cười lạnh nhạt:
“Bối đại tiểu thư, không ngờ cô lại ở đây?”
“Từ lão đại, không nghĩ được gặp lại anh sớm thế này!”
Cuộc gặp mặt giữa hai con người từng đem lòng yêu nhau sâu sắc không ngờ lại có ngày trở mặt thành kẻ thù như vậy. Bối Lạc Lạc có chút đau lòng, nghĩ tới đoạn tình cảm đứt đoạn kia trong lòng tràn ngập bi thương. Bọn họ vẫn là không thể cùng nhau có được kết quả tốt đẹp.
Nhìn thấy người con gái kia, trong lòng Từ Lục Ngạn cũng gợn sóng, cho dù là anh bị cô bỏ lại nhưng phần tình cảm anh dành cho cô chưa từng thay đổi.
“Như Tuyết, bỏ súng xuống.”
Trong lúc hai người Bối Lạc Lạc và Từ Lục Ngạn bốn mắt nhìn nhau tóe lửa tình thì cô bé nữ sinh tên Như Tuyết kia đã nhanh tay rút súng ra. Có điều Như Tuyết chỉ là tay ngang so với Bối Lạc Lạc. Vừa thấy Bạch Như Tuyết có hành động rút súng, cô đã tung một cước đá bay khẩu súng của cô ta và rút súng của mình ra chĩa thẳng vào Như Tuyết.
“Đoàng…”
“Á….”
Như Tuyết bị trúng đạn ở chân thét lên một tiếng rồi khụy xuống, gương mặt nhăn nhó vì vết thương.
Tiếng súng cho dù có giảm âm ly thì trong căn phòng kín nó vẫn tạo ra tiếng động gây nhức tai.
“Bối Lạc Lạc có gì từ từ nói.”
Từ Lục Ngạn cũng rút súng ra bảo vệ Bạch Như Tuyết, chĩa súng về phía Bối Lạc Lạc.
“Như Tuyết, em không sao chứ?”
Trong lúc này Từ Lục Ngạn hướng về phía Như Tuyết thể hiện sự quan tâm khiến trái tim Bối Lạc Lạc khó chịu như bị vô vàn lưỡi dao cứa vào. Cô càng lạnh tâm hơn đối với Từ Lục Ngạn.
“Lục Ngạn, em không sao, coi chừng Bối Lạc Lạc.”
Bạch Như Tuyết hướng sự chú ý của Từ Lục Ngạn sang Lạc Lạc, cô cười nhẹ khinh bỉ:
“Từ bao giờ mà Từ lão đại thu nhận thuộc hạ phế vật như thế này?”
Qủa thật mà nói, dưới quyền Từ Lục Ngạn toàn là tinh anh, không biết ở đâu ra một con nhóc không hiểu lão đại của mình đến bộ bảo anh coi chừng cô? Chẳng lẽ không hiểu thân thủ của Từ Lục Ngạn dễ dàng giết chết mười Bối Lạc Lạc sao?
Bị Bối Lạc Lạc sỉ nhục, sắc mặt Bạch Như Tuyết càng lúc càng trắng, có điều đau đớn khiến cô ta không để tâm thêm bất cứ lời nào từ phía Bối Lạc Lạc nữa.
“Bối Lạc Lạc, phát ngôn chú ý một chút.”
“Tôi cũng không phải dưới quyền anh, lấy cái quyền gì mà ra lệnh cho tôi chứ?”
Tay cầm súng của Bối Lạc Lạc vẫn chưa hạ xuống:
“Mục đích anh đến đây để làm gì?”
“Bối Lạc Lạc, tôi không có nghĩa vụ báo cáo với cô.” – Từ Lục Ngạn vẫn giữ súng không buông – “Nếu chúng ta có mục tiêu trái ngược, tôi sẽ không nương tay!”
Từ Lục Ngạn ra tối hậu thư với Bối Lạc Lạc, anh không nghĩ sau khi chia tay bọn họ sẽ gặp lại theo cách này. Nhưng mà thực tế luôn rất phũ phàng!
Bối Lạc Lạc suy nghĩ một chút, đối đầu với Từ Lục Ngạn không phải là cách hay, cô không thắng được anh ta. Lấy cứng chọi cứng không có lợi, làm người thức thời mới tốt.
“Từ lão đại, tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất là bảo vệ Phùng Mặc Phong, nếu như thứ anh cần không phải là mạng của Phùng Mặc Phong thì chúng ta có thể hạ súng.”