Bạch Nhĩ Khang rời khỏi vị trí của mình, đi đến bên cạnh Mỹ Tâm ôm lấy eo nhỏ mảnh khảnh kéo sát cô vào lồng ngực. Anh sủng nịnh hôn lên tóc cô. Lương Mỹ Tâm không có chịu như thế, tà mị kéo cà vạt để anh gần cô hơn, cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Bạch Nhĩ Khang đâu có chịu bỏ qua cơ hội gần gũi, lập tức đáp trả nụ hôn dịu nhẹ bằng sự nóng bỏng của mình.
“Bạch thiếu gia, chúng ta… vẫn còn chuyện phải làm.”
Lương Mỹ Tâm đẩy Nhĩ Khang ra, bạc môi vẫn còn vương sơi chỉ trong suốt giữa hai người, cô liếm liếm môi, cười nhẹ nhàng:
“Anh quên rồi sao?” – Cô lấy phong thư trên bàn ra đưa cho anh.
Nhĩ Khang cầm lấy phong thư, mở ra, đọc qua một lượt lập tức nhíu mày:
“Hôn sự?”
Giọng của Nhĩ Khang trở nên trầm xuống, Mỹ Tâm có thể nghe ra được sự tức giận trong đó. Cô không hề sợ hãi mà ngược lại còn có chút thích thú.
“Lương Mỹ Tâm, em muốn chết sao?”
Nhĩ Khang vò nát phong thư trong tay, nhìn cô gái bên cạnh với ánh mắt đáng sợ. Ở bên cạnh anh mà còn muốn nghĩ tới cái mối hôn sự chết tiệt nào đó ư?
“Ấy ấy, anh đừng tức giận, là do anh đã không biết lý do mà em rời khỏi Lương gia thôi.”
Bạch Nhĩ Khang cau mày, cố gắng lục trong đầu ký ức quen biết với người phụ nữ này. Hình như, là vào một ngày trời mưa ở bến cảng, cùng với Từ Lục Ngạn đến kiểm hàng đã gặp cô ấy đang chạy trốn một đám người. Đó là người nhà Lương gia chứ không phải là kẻ thù như cô ấy đã nói sao?
“Tâm Tâm, là em bỏ trốn khỏi hôn sự nên Lương gia mới truy tìm em bằng mọi giá sao?”
“Anh thật thông minh, quả nhiên em không nhìn sai người.”
Bạch Nhĩ Khang lúc này lông mày mới chịu giãn ra, nhìn Lương Mỹ Tâm với ánh mắt sủng nịnh. Qủa nhiên người phụ nữ của anh lại thú vị như vậy, thà rằng vứt bỏ thân phân Lương gia đại tiểu thư đi làm sát thủ dưới quyền anh còn hơn nghe lời mà chấp nhận hôn sự.
“Vậy phong thư này là thế nào?”
Phong thư đã bị nhàu nát vứt trong thùng rác, Mỹ Tâm liếc nhìn nó, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét và kinh bỉ.
“Là người của Lương gia tìm được chỗ của Bối Lạc Lạc gửi thư đến đó, cô ta không muốn dây dưa với người của Lương gia nên cho người mang đến đây cho em xử lý.”
Nội dung thư đại khái là yêu cầu Lương Mỹ Tâm trở về, còn nói là không ép buộc hôn sự nữa, có quỷ mới tin đám người Lương gia kia.
“Nếu vậy, em tính thế nào?”
Lương Mỹ Tâm đứng dậy, ôm lấy cổ Nhĩ Khang từ đằng sau, hành động vô cùng ám muội thì thầm bên tai anh:
“Tất nhiên là nhờ Bạch thiếu gia ra mặt, giúp cô gái yếu thế như em đây một lần, em sẽ…”
“Sẽ thế nào?”
“Lấy thân báo đáp, có được không?”
Bạch Nhĩ Khang cong nhẹ khóe môi, người phụ nữ này gan cũng lớn thật đấy.
“Lương đại tiểu thư, hi vọng em không nuốt lời.”
Anh vừa nói, vừa hôn lấy môi hồng, khiến cô không kịp phản ứng đã ôm trọn lấy cô trong tay đi vào trong nhà…
…
Bối Lạc Lạc bị tiếng ồn ào dưới nhà đánh thức, xem ra lại là mấy người không an phận đến gây chuyện rồi. Cô bước xuống nhà, quả nhiên là những vị khách không mời. Cô vừa dọn đến Ngọc gia ở, tổ chức là nơi để cô đến khi làm nhiệm vụ. Vậy mà nhanh thế bị mấy người này đến quấy nhiễu rồi.
“Ô kìa, Bối đại tiểu thư cũng chịu xuống nhà rồi sao?”
Cái giọng chua ngoa này còn ai khác ngoài Ngọc Tranh, người chị họ “dễ mến” của cô. Sao hôm nay lại có thời gian đến Ngọc gia thế nào?
“Chị họ, cơn gió nào đưa chị đến đây thế?”
Bối Lạc Lạc mỉm cười, gương mặt xinh đẹp trở nên thân thiện. Ít nhất, cô sẽ không làm ông ngoại phiền lòng vì tình cảm không mấy tốt đẹp giữa cô và hai anh em Ngọc Thụy và Ngọc Tranh này.
“Được rồi Lạc Lạc, đến đây ăn sáng đi!”
“Vâng.”
Lạc Lạc ngồi vào ghế, ông ngoại lại làm món mà cô thích, có điều ngồi ăn chung với hai anh em nhà kia cô thật sự không thoải mái.
“Lạc Lạc, công việc của em dạo này thế nào?”
Ngọc Thụy vậy mà lại lên tiếng hỏi thăm Lạc Lạc, cô thật sự nghi ngờ đấy.
“Em rất tốt.”
“Rời xa Từ tổng mà vẫn còn nói mình tốt, Bối Lạc Lạc cô không cần giả vờ!”
Ngọc Tranh này thật là ác mồm ác miệng, chọc đúng vào chỗ đau của người ta đấy.
Bối Lạc Lạc nghe thấy tên Từ Lục Ngạn, lại thấy thái độ hả hê của hai anh em nhà kia đương nhiên không thể vui nổi. Cô lạnh nhạt nhìn Ngọc Tranh:
“Chị họ có vẻ tiếc nuối người đàn ông em đây dùng qua, hay là, em giới thiệu cho chị anh ta có được không?”
Ngọc Tranh nghe được lời lẽ trào phúng từ Lạc Lạc dĩ nhiên tức giận, cô ta lườm một cái rồi nói:
“Cũng chỉ là người đàn bà bị vứt bỏ, có cái gì mà ngạo mạn chứ?”
“Bởi vì ít ra em cũng từng chạm vào người đàn ông ưu tú như vậy, ngạo mạn có gì là không đúng?”
"Em…!”
“Được rồi!" Ngọc Phước Hải tức giận lớn tiếng nói: “Ăn bữa cơm cũng không xong! Anh chị em trong một nhà không thể dùng lời lẽ yêu thương hơn sao?”
Bối Lạc Lạc không dám nói gì thêm, chọc tức ông nội không phải là chuyện hay, cô đứng dậy:
“Ông ngoại, con ăn no rồi, con xin phép đi trước !”
Cô không cần để ý thái độ của hai anh em nhà kia mà rời đi.
Hôm nay phải đến trường đại học của Tiểu Yên. Nói sao nhỉ, cô nhận một nhiệm vụ mới, lần này mục tiêu của cô là một giảng viên đại học. Trùng hợp thế nào đó lại là giảng viên trường Tiểu Yên đang làm hiệu trưởng, cô dứt khoát đi cửa sau, hóa thân thành một trợ giảng vô cùng dễ dàng.
“Lạc Lạc, cậu làm chuyện của cậu, nhưng tuyệt đối không được gây rắc rối cho trường học và sinh viên của mình, cậu hiểu ý mình muốn nói chứ?”
Tiểu Yên hôm mặc bộ vest đen thể hiện quyền lực của người đứng đầu với Lạc Lạc, cô chỉ đành gật đầu:
“Cậu yên tâm, hoàn thành nhiệm vụ mình sẽ lập tức rời đi, nhanh như cách mà mình đến.”
Tiểu Yên hài lòng bởi câu trả lời nên rời đi, để lại Lạc Lạc ôm theo tập sách bước vào giảng đường đại học.
“Các em học sinh, giảng viên bị ốm nên hôm nay tôi đứng lớp thay!”