"Sợ sao?"
Mãi chìm vào suy nghĩ thì bị câu hỏi của Từ Lục Ngạn đánh tan.
Sợ? Đúng thật là cô đang sợ.
Tuy nhiên cô nói ra thì giúp ích được gì không?
Hơn ai hết, cô biết rõ Từ Lục Ngạn là một người không dễ đối phó chút nào. Lần này để lọt vào tay anh, điều đó khiến cô thấy thất vọng về bản thân khá nhiều. Đường đường là một sát thủ có tầm, ấy mà lại bị tóm gọn một cách triệt để.
Không thể được, cô phải nghĩ cách thoát khỏi đây. Nhưng tài liệu tư mật còn chưa lấy được. Nếu đánh mất cơ hội lần này ắt sẽ không có lần sau.
Chính vì sợ như vậy, Bối Lạc Lạc nhanh trí nghĩ kế, theo như cô thấy đàn ông thường sẽ rất thích lời ngon tiếng ngọt, cô liền nhìn anh, ánh mắt câu hồn cùng ngữ điệu ngọt lịm:
"Từ lão đại có thể tha cho tôi lần này được không? Tôi chỉ là một sát thủ bình thường, so với anh mà nói thì thua kém rất nhiều. Vậy nên anh để tôi đi có được không? Ở ngoài kia còn nhiều cô gái đang chờ anh để mắt đến lắm đó!"
Từ Lục Ngạn nhếch mép cười khì khụt, định giở giọng nịnh nọt anh ư? Không dễ vậy như vậy.
"Biết là thế, cơ mà bây giờ tôi đang rất cần người giải thuốc, không đợi nhiều được nữa." Từ Lục Ngạn tìm lý do đối kháng.
Bối Lạc Lạc giận thầm, toàn lý do lý ơ! Biết mình đang ở thế bị động cho nên Bối Lạc Lạc không thể kích động sấn sổ lên cãi cố với anh, điều đó chỉ làm cô ngày một nguy hại.
Nhưng nói không được vậy thì mình hành động, bàn tay thon dài với bộ móng màu đỏ chói khẽ vuốt ve lồng ngực rắn chắc của anh, cô vuốt theo đường rãnh dần dần xuống cơ bụng, miệng nhỏ nũng nịu không thôi:
"Tôi không thể giúp anh, nói anh nghe chuyện này nhưng tuyệt đối đừng kể với ai, ngày trước tôi là đàn ông nhưng thích giả gái nên quyết định đi phẫu thuật thẩm mỹ, nhìn xem bộ dạng hiện tại của tôi đi, nó đã trải qua một quá trình đau đớn quằn quại, chả nhẽ một người có tiếng như Từ lão đại đây lại muốn phát dục trên người một tên hai giới như tôi."
Từ Lục Ngạn bị hành động vuốt ve kia của cô làm cho kích thích hơn, mồ hôi đang tuôn ra nhễ nhại, ánh mắt dần chuyển sang màu đục: "Tôi không phải con nít."
Bối Lạc Lạc cả kinh, hình như cô nói hơi lố rồi thì phải, cộng thêm vẻ mặt ám muội kia. Đệch! Cô khó thoát rồi.
"Ưm… thả… ưm…"
Từ Lục Ngạn ghì chặt tay cô ở trên đỉnh đầu, sau đó hạ thấp đầu đưa môi chạm vào đôi môi đỏ căng mọng trước mắt. Mà vì chống cự nên Bối Lạc Lạc nhất quyết không hôn, cô cắn chặt răng, không hiểu vì sao Từ Lục Ngạn lại làm cô mê hoặc, khuôn miệng vô thức mở ra.
Thuận thế, Từ Lục Ngạn đưa lưỡi mình vào càn quấy, gần như hút hết khí thở từ cô. Còn định đưa tay kéo khóa bộ đồ bó cản trở, nhưng chưa kịp thì Bối Lạc Lạc đã lật ngược tình thế.
Cô lật Từ Lục Ngạn lại, để anh nằm dưới hạ thân, từ bị động chuyển sang chủ động. Có điều chủ động ở đây là bắt ép anh lại, chứ không phải chủ động tiếp tục cuộc ân ái. Cầm chặt tay rồi dùng dây nịt trói tay anh lại để trên mép đầu.
Từ Lục Ngạn cười ngây: "Thích chơi đùa kiểu này sao?"
Bối Lạc Lạc thấy bản thân đã chế ngự được Từ Lục Ngạn liền trở mặt, tay chống hông, lên giọng ngay: "Hừ! Anh đang nằm mơ giữa ban đêm đó sao? Sát thủ như tôi cũng có tự tôn của mình. Đâu phải nói muốn ăn là ăn đâu, đừng tưởng anh là lão đại hắc bang thì tôi liền sợ anh, không hề. Đối với tôi anh cũng chỉ là tép riêu mà thôi."
Mắng chửi, xỉa xói xong thì bắt đầu vào việc chính. Bối Lạc Lạc nhảy xuống giường lục tung cả gian phòng để tìm tài liệu bảo mật. Lúc này cô nhìn thấy một cái két sắt, tất nhiên cái nào cũng cần có mật khẩu, lúc này cô quay đầu lại chán nản hỏi:
"Mật khẩu là gì đấy tên kia?"
Từ Lục Ngạn nằm trên giường đáp ngay: "Ngày sinh của cô."
"Của tôi? Anh điên hả?" Bối Lạc Lạc cả kinh.
"Cô tin hay không thì tùy cô." Từ Lục Ngạn nhún vai.
Vậy mà Bối Lạc Lạc cũng tin mà bấm, trên màn hình báo rằng đã sai, cô nheo mắt quay lại mắng: "Anh lừa tôi hả đồ khốn?"
Từ Lục Ngạn được dịp cười hả hê: "Ha ha ha, cô là sát thủ mà lại ngốc nghếch vậy ư, cô tưởng cô quan trọng với tôi đến nỗi tôi cài ngày sinh của cô làm mật khẩu à?"
Bị cười nhạo, Bối Lạc Lạc giận hừng hực đứng dậy tiến lại gần cái giường, bốn mắt giao nhau, cô thì giận, anh thì vui. Quả nhiên hai khí tức này chạm vào cư nhiên làm người ta khó ở. Bối Lạc Lạc nghiến răng ken két:
"Đừng tưởng anh đẹp trai mà tôi không dám đánh anh, mau nói mật khẩu cho tôi, nếu không tôi đánh anh thật đó."
Từ Lục Ngạn mảy may không quan tâm đến cô: "Không có khả năng đó đâu."
Bối Lạc Lạc bị câu trả lời của anh làm cho giận càng thêm giận, hai mắt trừng to đáng sợ: "Hừ! Chọc điên tôi sao? Được, được lắm!"
Không đánh anh như những gì cô nói, vì thời gian không còn nhiều, cô quay lại két sắt, lấy bảo bối là một thanh sắt nhỏ dùng để mở những thứ có bảo vệ. Lúc này, trong khi Bối Lạc Lạc cặm cụi mở tủ thì ở trên giường Từ Lục Ngạn cũng đã cởi dây trói. Anh ngồi bật dậy hướng mắt nhìn cô lom lom. Mặc dù cảm nhận được có luồng khí lạnh sau lưng nhưng vì nhiệm vụ cao cả nên cô mặc xác không để tâm.
*Cạch…
"Aizz, cuối cùng cũng mở được rồi."
Sau mấy phút mày mò, cô đã mở thành công két sắt, bên trong có một xấp hồ sơ được để ngay ngắn, cô nhanh chóng chụp lấy, đợi đến khi đứng lên liền hốt hoảng:
"Á… anh làm sao thoát được rồi?"
Nhìn người nào đó ngồi ngay ngắn trên giường cùng cơ thể mê hồn kia, Bối Lạc Lạc không tránh khỏi nuốt nước miếng lần hai.
Từ Lục Ngạn thở dài, chân này gác lên chân kia: "Cô nghĩ chỉ một sợi dây nịt mà có thể giữ được tôi sao? Quá kém cỏi, nếu thật là vậy thì cái danh lão đại đáng lý không nên có rồi!"
Bối Lạc Lạc láo liên, suy đi nghĩ lại anh nói cũng đúng. Có trách thì trách cô quá lơ là, bảo sao vừa rồi cô cảm thấy lạnh sống lưng, thì ra là do Từ Lục Ngạn ngồi phảng phất sau lưng.
"Tôi không quan tâm, bây giờ có thứ tôi cần rồi, bái bai anh nhó, hẹn không gặp lại."
Dứt lời Bối Lạc Lạc vẫy tay chào anh một cái, rồi nhảy từ đây xuống dưới lầu, vô tình rớt vào một lùm cây hại cô bị mấy nhánh cây nhỏ đâm khắp nơi trên cơ thể. Vì đồ mặc trên người chắc chắn nên không bị đâm vào da vào thịt.
Từ Lục Ngạn nhìn từ trên xuống dưới, thấy cô đang đứng phủi phủi mà buồn cười, lẩm bẩm: "Chúng ta sẽ còn gặp lại, cô gái nhỏ Lạc Lạc."