Mặc dù đã thoát khỏi nơi ở riêng của Từ Lục Ngạn, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy len lỏi đâu đó một ánh mắt nóng rực đang nhìn vào mình. Tức khắc Bối Lạc Lạc rùng mình một cái lập tức lên con xe của mình phóng đi như tên lửa về thẳng tổ chức.
"Tức chết đi được, thân là sát thủ chuyên nghiệp lại bị anh ta tóm gọn trong tay, nếu như vừa rồi mình không nhanh trí rất có khả năng sẽ trở thành miếng mồi ngon để anh ta thưởng thức."
Theo dọc suốt đoạn đường, cô luôn miệng lẩm bẩm về chuyện vừa rồi. Hằn trên khuôn mặt xinh đẹp kia là một nỗi giận dữ không thể nguôi ngoai. Vài ba giây sau đột nhiên thay đổi hẳn đi, cô không còn giận dữ nữa thay vào đó là một trạng thái thoải mái vui tươi. Vì sao cô lại biến đổi nhanh như vậy? Rất đơn giản, vì cô đã lấy được thông tin về những vị lão đại của nhiều năm về trước. Sẽ nhanh thôi cô sẽ biết được hung thủ giết chết ba mẹ là ai!
Nghĩ đến đó trong lòng cô càng cảm thấy vừa háo hức vừa nôn nóng, cảm giác này tựa như sắp đi xem mắt, đúng vậy!
Lúc này Bối Lạc Lạc đã về đến tổ chức, cô cất xe vào bãi đỗ thật ngay ngắn, rút chìa khóa xe rồi bước xuống xe tiện tay cầm xấp hồ sơ mà đi vội vàng vào bên trong. Khắc Yên Mỹ nhìn thấy cô bình an vô sự trở về mà thở phào nhẹ nhõm. Có ai biết được lúc cô bắt đầu xuất phát thì Khắc Yên Mỹ ở tổ chức vẫn luôn cầu nguyện cho cô. Rõ ràng Từ Lục Ngạn là một ông trùm ai ai cũng biết đến cho nên việc cô đến đó ăn trộm có khi lành ít dữ nhiều. Lần này cô trở về thành công như mong đợi đã làm Khắc Yên Mỹ vô cùng an tâm, đi ra đón cô: "Chị Lạc Lạc, chị về rồi."
Bối Lạc Lạc kéo cái ghế ngồi xuống, thuận tay rót ly nước lọc uống hết. Một tiếng 'bịch' vang lên, một chút bụi trên bàn bay lên, in hằn cả xấp tài liệu Bối Lạc Lạc chậm rãi nói: "Em mở tài liệu ra xem thử xem có manh mối gì không?"
Khắc Yên Mỹ nhìn lom lom vào xấp tài liệu đang nằm gọn trên mặt bàn, đưa tay lên nhanh chóng mở ra xem, nhưng đập vào mắt vốn không phải tài liệu về các lão đại, mà thay vào đó chính là hình ảnh mấy em gái xinh tươi mơn mởn, vẻ mặt của cô nàng bất giác nhăn nhúm lại. Thấy được nét mặt kì hoặc kia, Bối Lạc Lạc khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Nghe cô hỏi, Yên Mỹ không đáp mà đưa chuyền tay xấp tài liệu cho cô. Bối Lạc Lạc càng thấy kì lạ hơn mà nhanh nhẹn nhận lấy.
Phụt! Đờ cờ mờ. Cô thật thèm chửi thề một cái, chẳng phải là tài liệu cơ mật sao? Bây giờ lại đổi thành hình ảnh mấy em gái tươi tắn này chứ! Thật điên tiết mà!
"Chị Lạc Lạc, chị có chắc trước khi chị ăn trộm chị đã kiểm tra qua chưa?" Khắc Yên Mỹ lúc này mới lên tiếng hỏi.
*Rầm…
Không nén được cơn giận trong lòng, Bối Lạc Lạc đập tay mạnh xuống bàn thay cho cơn tức của mình: "Chị không có kiểm chứng qua, vừa nãy còn tưởng là bị Từ Lục Ngạn tóm gọn rồi, may mắn thoát nạn, vậy mà thứ chị lấy lại không đúng như những gì chị cần."
Biết Bối Lạc Lạc đang khó chịu Khắc Yên Mỹ nhanh trí xoa dịu cô: "Chị đừng buồn nữa, không được lần này vẫn còn lần khác mà, chỉ cần Từ Lục Ngạn còn sống thì chúng ta vẫn còn cơ hội."
Nghe đến đây cô lại càng rối ren hơn, tay vò đầu bức tóc trong vô vọng, gương mặt nhăn nhó đầy suy tư: "Em không hiểu vấn đề đâu, lần này chị may mắn thoát được hẳn là lần sau Từ Lục Ngạn sẽ cho người canh giữ nghiêm ngặt hơn, đến chừng đó một con ruồi cũng khó bay lọt vào huống hồ chi là một người to tướng như chị."
Khắc Yên Mỹ thở dài, nhún vai, bất đắc dĩ bầu không khí trở nên căng thẳng.
Bảo sao khi nãy khi cô lấy tài liệu cơ mật mà sắc mặt của Từ Lục Ngạn không hề biến động. Anh rất chi bình tĩnh còn nhìn cô. Điều kì lạ ở chỗ Từ Lục Ngạn lại để những bức ảnh này trong két sắt, chẳng lẽ anh ta bên ngoài đẹp trai bên trong biến thái ư? Nghĩ đến đây toàn thân cô gần như bị dọa, vừa rồi cảm ơn thần linh đã bảo vệ, nếu không cô sẽ trở thành một người điêu tàn rồi.
Cùng lúc đó Từ Lục Ngạn tắm xong đi ra, có thể thấy bây giờ anh đã thoải mái hơn rất nhiều rồi. Cũng may anh nhanh trí ngâm mình vào nước lạnh, đó là cách tốt nhất có thể giải xuân dược. Mặc nhiên vẫn chịu đủ dày vò về thể xác, cảm giác cần người để 'tiến quân' nhưng bắt buộc phải 'dậm chân tại chỗ' điều đó khiến anh muốn điên tiết. Trên người mặc một cái áo sơ mi màu trắng đã được ủi qua phẳng lì không một vết nhăn, còn bung một cúc áo ở lồng ngực càng tăng thêm vẻ quyến rũ hấp dẫn của một người đàn ông quyền lực. Dưới là một cái quần tây đen ôm lấy đôi chân dài thượt của anh, có thể thấy cơ thể của Từ Lục Ngạn quá hoàn hảo.
Nữ nhân nhìn thấy đã thèm thuồng không màng đến danh dự mà đeo bám anh. Chỉ riêng Bối Lạc Lạc là không biết hưởng thụ dám chê bai còn mắng mỏ anh. Sẽ nhanh thôi rồi anh cũng sẽ làm cô phải 'ăn mình'.
Từ Lục Ngạn đi xuống lầu liền thấy thuộc hạ đi vào.
"Lão đại, phu nhân có dặn dò bảo ngài ngày mai phải về đó để xem mắt đó ạ!" Thuộc hạ của anh chuyển lời.
Từ Lục Ngạn cười nhếch mép, ánh mắt như đang giấu diếm điều gì đó: "Tôi biết rồi."
Thuộc hạ bị nụ cười bí ẩn của anh làm cho tò mò theo. Anh lúc nào cũng như vậy, luôn khiến người ta có cảm giác lâng lâng, muốn biết rõ thực hư câu chuyện tuy nhiên rất khó. Kỳ thực là một ông trùm việc che giấu nội tâm là một việc cực kỳ quan trọng. Và Từ Lục Ngạn là người thứ nhất chắc là có rất ít người thứ hai che giấu được như anh. Chỉ cần nhìn anh thôi gần như đã bị cuốn theo vào hố sâu của đôi mắt huyền bí kia.