Đồng hồ trên tòa tháp cao nhất thành phố điểm mười hai giờ. Màn đêm buông xuống, cũng là lúc vạn vật trong bóng đêm làm việc, trong đó có cô.
Trên sân thượng của tòa nhà cao tầng, một bóng đen huyền thoại đứng phảng phất, từ trên xuống dưới đều phủ một màu đen, bộ đồ bó sát cơ thể vô tình để lộ ra ba vòng căng đét. Người đẹp hòa cùng cảnh vật đêm khuya đã tạo nên một bức tranh có sự quyến rũ đến mê người. Người xuất hiện ẩn sau mái tóc kia chính là sát thủ ẩn danh, chưa ai nhìn thấy được khuôn mặt thật sự của cô, nhưng đặc biệt cô lại danh nổi như cồn ở thế giới đêm, lẫn giới thượng lưu.
Đã ba năm trôi qua, đến hiện tại cô đã thành một sát thủ vậy mà việc trả thù cho ba mẹ vẫn ở con số không.
Nhưng hôm nay là ngày rất quan trọng đối với cô.
Đêm nay, địa điểm cô đến chính là nhà riêng của Từ Lục Ngạn, lão đại hắc bang với hành tung bất thường. Cô cầm lấy hồ sơ tư mật về tất cả các lão đại hắc bang mấy năm nay, chỉ cần có nó xem như là cô đã đi được một bước trong chặn đường điều tra kẻ giết hại ba mẹ rồi. Nghĩ đến đây lòng cô thấy lâng lâng, vui sướng đến khó tả. Theo như cô thám thính, hôm nay Từ Lục Ngạn đang đi dự tiệc sinh nhật, hẳn là về rất khuya. Nên cô phải tranh thủ thời gian lẻn vào nhà anh!
Lúc này cô đã đến nơi, ngước nhìn vào là một căn biệt thự uy nga tráng lệ, muốn vào được bên trong ắt phải đi qua được hàng rào tự động này. Chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi nó sẽ tự động rung chuông báo có nguy hiểm đến gần.
Hừ! Làm sao làm khó được cô, trước khi đến đây cô đã điều tra hết từng ngóc ngách nhà anh rồi.
Bối Lạc Lạc nâng nhẹ cánh tay lên, trên đó có đeo một chiếc đồng hồ tự chế, ấn nút sẽ bắn ra dây thừng bám vào, hình như người nhện vậy. Đây là phát minh của trợ lý thân cận, cô thấy rất thích và hài lòng. Không lãng phí quá nhiều thời gian nữa, Bối Lạc Lạc ấn nút, rất nhanh dây thừng rắn chắc được bắn ra, bám vào lang cang cửa phòng, một phát đu lên dễ dàng mà đơn giản.
*Bịch…
Cô kéo cửa sổ ra rồi nhảy tọt vào trong, phủi tay sạch sẽ, đôi chân thon dài đảo quanh căn phòng, ánh mắt dò xét hiện ra. Theo như cô được biết, đây là phòng ngủ của Từ Lục Ngạn, nhưng hiện anh không có ở nhà nên thật dễ dàng để cô tìm tài liệu.
Mà tối quá, nếu bật đèn sẽ bị phát hiện ngay. Nhưng không có gì là khó, cô có đem theo đèn pin mà.
*Cạch…
"Á… hú hồn, hú vía, anh làm tôi giật cả mình."
Vừa bật đèn liền vô tình rọi phải khuôn mặt đẫm mồ hôi của ai đó.
Khoan! Dừng khoảng hai giây.
"Từ… Lục… Ngạn…"
Hai giây bàng hoàng đến thất kinh, rõ ràng hôm nay anh không có ở nhà mà, tại sao lại nằm 'khiêu gợi' ở đây chứ, trên thì không mặc áo, dưới thì để lộ ra quần lót nam tính, bên trên là cơ bụng sáu múi săn chắc.
Ực!
Bối Lạc Lạc không thẹn mà nuốt nước bọt.
"Nước miếng chảy đầy miệng rồi kìa."
Bị Từ Lục Ngạn nhắc nhở hại Bối Lạc Lạc còn tưởng là thật mà giơ tay lau miệng, phát hiện làm gì có chảy nước miếng đâu, thẹn quá hóa giận quát: "Anh lừa tôi."
Từ Lục Ngạn thở hồng hộc, chết tiệt thật, vừa rồi lơ là không chú ý cho nên mới để kẻ tiểu nhân bỏ xuân dược, đáng nói là xuân dược là loại cực mạnh, khiến anh nãy giờ sắp thăng thiên luôn rồi, nào ngờ sự xuất hiện của cô gái này khiến anh cảm thấy mình sắp được cứu rồi.
"Cô là ai? Mục đích đến đây là gì?"
Theo như anh biết người trước mặt đây là sát thủ ẩn danh với tiếng tăm đồn xa, chủ yếu thích đi ăn trộm rồi giết người. Chẳng có lý do gì để cô giết anh, vậy suy ra cô đến đây để ăn trộm.
Bối Lạc Lạc khoanh tay trước ngực đáp lời: "Tôi đến đây là tìm tài liệu tư mật về thông tin của những vị lão đại, khôn hồn anh nên nói ra chỗ mà anh cất giấu đi, nếu không…á!"
Chưa để cô nói hết câu Từ Lục Ngạn bật dậy, đưa tay luồn qua eo cô kéo cô về phía mình, hành động quá nhanh lại còn mạnh nhất thời cô không trở tay kịp ngã vào lòng anh, gắt gỏng: "Thả tôi ra tên khốn này."
"Cô là người đầu tiên dám mắng tôi là tên khốn." Từ Lục Ngạn đưa đôi mắt ám muội, tràn đầy dục vọng mà nhìn cô. Mặc dù khuôn mặt đã bị che đi một nửa nhưng nét đẹp hoa mỹ vẫn lộ ra ở đôi môi đỏ chót quyến rũ.
"Thì sao? Thân là đàn ông mà lại cưỡng chế phụ nữ chân yếu tay mềm như tôi, nói anh tên khốn là nhẹ nhàng dễ nghe lắm rồi." Bị ánh mắt cợt nhả của anh làm cho thẹn thùng, liền nhìn nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Chân yếu tay mềm? Ha ha, cô tưởng tôi ngu ngốc không biết cô là ai sao? Sát thủ ẩn danh ơi là sát thủ ẩn danh." Được dịp Từ Lục Ngạn bật cười khích chí.
Thì ra anh sớm nhận ra cô rồi, vậy tuyệt đối không được để lộ mặt. Nếu không, sau này khó tránh khỏi phiền phức.
Bối Lạc Lạc lớn tiếng nói: "Thả tôi ra mau, còn không tôi khiến anh tuyệt tử tuyệt tôn ngay."
Mặc cho cô hăm dọa, đối với Từ Lục Ngạn thì không có khái niệm sợ hãi. Anh là lão đại bao nhiêu năm rồi, kẻ mạnh người yếu anh gặp qua rất nhiều, đối với anh, cô chỉ là một con nhái trong mắt anh mà thôi. Từ Lục Ngạn lên tiếng đùa cợt:
"Trước khi làm tôi tuyệt tử tuyệt tôn thì cô phải cho tôi hưởng thụ cảm giác được 'thăng hoa' là như nào chứ!"
"Sắc lang… có chết tôi cũng không cho, có mà mơ đi." Bị anh trêu dẫn đến giận dữ.
Từ Lục Ngạn cười khẩy, lộ ra ánh mắt sắc dục tràn trề. Hơi thở gấp rút đến từng giây, nhanh tay cởi khóa nút quần rồi tuột hẳn xuống. Chỉ chừa lại một cái quần lót bao bọc hạ bộ vốn đang chờ lệnh hành động. Cảm giác được ám khí sắc lang từ anh Bối Lạc Lạc cắn môi, cô ngốc thật, lại khích chí anh làm gì! Tự hại thân mình rồi.