Cho dù cuộc sống hiện tại đã rất tốt, vẫn không thể quên được quá khứ từng có một khoảng thời gian sống rất vất vả.
Sáng hôm sau, Nam Khanh Hà đến đón cô từ rất sớm. Hai người một mình đi đến ngọn núi sau thành phố, cũng là nơi chôn cất bố mẹ của Bối Lạc Lạc. Nam Khanh Hà mặc một bộ vest đen, trên tay ôm một bó hồng trắng. Lúc còn sống, mẹ của Bối Lạc Lạc đặc biệt thích hoa hồng trắng. Có lẽ vì biết nên Nam Khanh Hà mới đem bó hồng trắng này đến đây.
Đứng trước mộ, trái tim hai người đều có chung một cảm xúc, cùng lúc nhớ về những ngày tháng ở bên người đã chìm sâu trong giấc ngủ kia.
Người còn sống mãi nhớ về những người đã chết, có cảm thấy luyến tiếc cũng phải sống cho thật tốt, sống cho cả phần người đã chết.
Có lúc Bối Lạc Lạc cảm thấy vòng xoay vận mệnh quả thật rất biết trêu người.
Nam Khanh Hà đặt bó hồng trắng trước mộ, cúi người cung kính.
“Con quay về thăm cô đây. Cảm ơn cô năm đó đã cứu con, con bây giờ đã thực sự sống rất tốt.”
Bối Lạc Lạc cười, cũng cúi người một cái.
Sau khi bái tế, hai người ven theo một lối mòn rợp bóng cây để ra về. Nam Khanh Hà ngước nhìn bầu trời trong xanh cao vời vợi, trong lòng bình thản đến lạ. Nút thắt bấy lâu nay được gỡ xuống khiến anh ta cũng nhẹ nhõm phần nào.
“Lúc nhỏ, mẹ em nói với tôi rằng bà ấy thích biển. Đợi khi em lớn một chút, kinh tế ổn định một chút nhất định cả nhà sẽ đi biển. Tôi nói với bà ấy rằng đợi khi tôi lớn tôi sẽ đưa bà ấy đi.”
“Có rất nhiều lời hứa em cũng từng hứa với mẹ, chỉ là cho đến giờ thực hiện được lại chỉ được có vài điều. Em lúc đó cảm thấy vẫn còn rất nhiều thời gian. Nhưng em của bây giờ mới nhận ra được, thời gian ít ỏi đến mức em không kịp làm gì thì đã qua đi hết cả. Vì vậy em mới biết bản thân phải trân trọng thế nào, tranh thủ những lúc có thể thì ngắm nhìn hết tất cả. Chi ít thì sau này sẽ không phải hối tiếc nhiều như vậy.”
Đời người ấy mà, qua đi rất nhanh, không thể biết trước được bản thân sẽ bỏ lỡ điều gì vì thế nên cứ trân trọng ngay những gì đang ở bên cạnh. Như vậy sau này qua đi rồi sẽ không luyến tiếc.
Nam Khanh Hà cùng Bối Lạc Lạc đến một nhà hàng gần đó để ăn trưa. Nam Khanh Hà liếc nhìn đồng hồ một cái. Bối Lạc Lạc để ý thấy sáng giờ anh ta vẫn luôn chú ý đến thời gian nên liền lên tiếng hỏi: “Anh có hẹn gì sao?”
Nam Khanh Hà gật đầu: “Tôi có một cuộc hẹn vào lát nữa. Không sao, không gấp đâu. Ăn xong tôi đưa em về rồi đi cũng không muộn.”
Bối Lạc Lạc gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Đúng rồi, hai đứa trẻ nhà em đang ở nhà một mình à?”
Bối Lạc Lạc lắc đầu đáp: “Không, em đưa hai đứa nó qua nhà Tiểu Yên chơi rồi. Tiểu Yên bảo hôm nay ở trường có tổ chức lễ hội gì đó nên dắt hai đứa đi chơi rồi. Sao thế, có chuyện gì à?”
“Không có gì, chỉ là tôi hỏi thế thôi. Nếu tiện thì bên kia đường có một tiệm bánh, lát nữa mua về cho hai đứa một ít.”
Sau khi ăn xong, Nam Khanh Hà đưa Bối Lạc Lạc về nhưng cô bảo ghé công ty trước. Dạo gần đây bởi vì dự án tiến triển tốt nên có rất nhiều việc phải đẩy nhanh tiến độ. Thêm cả Bách Hoàng An hình như đang có dự tính gì đó nên cô phải ra tay trước.
Nam Khanh Hà sau khi đưa cô đến đó thì lái xe qua chỗ hẹn. Bên ngoài đã nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc, người hẹn đến có lẽ đã đến trước.
Nam Khanh Hà đi vào, nhìn thấy người kia ngồi đợi sẵn ở một cái bàn trên tầng thượng. Anh tiến đến, mỉm cười hoà nhã: “Từ thiếu đến sớm vậy?”
Người hẹn với Nam Khanh Hà không ai khác chính là Từ Lục Ngạn. Mấy hôm trước Nam Khanh Hà đã nhận một cuộc gọi từ thư ký của Từ Lục Ngạn. Từ Lục Ngạn hẹn anh ta ngày hôm nay đến gặp mặt nói chuyện quan trọng. Nam Khanh Hà thật sự tò mò giữa mình và Từ Lục Ngạn có chuyện gì để nói sao?
“Từ thiếu hôm nay anh hẹn tôi ra đây là có chuyện gì quan trọng sao?”
Từ Lục Ngạn gõ gõ tay lên bàn, mi mắt hạ xuống.
“Nam thiếu, chuyện tôi muốn nói anh còn không biết sao? Anh giấu được Lạc Lạc nên tưởng giấu được cả tôi luôn à?”
Nam Khanh Hà vẫn giữ nụ cười trên môi mà hỏi lại: “Từ thiếu nói vậy là có ý gì? Tôi có giấu Lạc Lạc chuyện gì sao?”
Từ Lục Ngạn nhíu mày. Con người này gặp chuyện không kinh sợ, sắc mặt đều không có chút biến đổi, tố chất tâm lý khá tốt. Trước đây anh chỉ nghĩ rằng Nam Khanh Hà đơn giản cũng chỉ là một cậu ấm nhà quyền quý không có gì quá đặc biệt để lưu tâm. Nhìn vẻ ngoài nho nhã thế này còn thực sự tưởng anh ta là một con thỏ cơ đấy. Đến Từ Lục Ngạn còn bị vẻ ngoài này lừa mà tin thật. Nếu không phải bản thân đã đi điều tra thì quả thật sẽ không thể nào tưởng tượng nỗi.
“Nam Khanh Hà, bắt đầu từ bảy năm trước anh đã lấn vào trong Hắc đạo, phát triển mạng lưới ngầm bành trướng đến mức chỉ xếp sau tôi một chút. Tôi tốn bao công sức mới moi được anh ra đấy! Thật sự không ngờ được đấy.”
Bảy năm trước có một thế lực xã hội đen mới phát triển mà sức mạnh không hề kém cạnh. Chưa tới một năm đã mở rộng ra ngày một nhiều. Từ Lục Ngạn vốn dĩ sẽ không để tâm tới, dù sao cũng là nước sông không phạm nước giếng, băng đảng khác phát triển cũng không liên quan tới anh.
Nhưng bốn năm trước, khi băng đảng ngầm này phát triển lớn đến mức chỉ xếp sau anh, người đứng đầu thần bí đó lại năm lần bảy lượt nhúng tay vào chuyện của anh. Từ Lục Ngạn ghét nhất là có kẻ chọc gậy bánh xe vào chuyện của mình. Trước đó anh đã phái người đi điều tra người đứng sau là ai nhưng mãi không tìm ra được.
Sau này Từ Lục Ngạn tự mình ra tay, đích thân đi điều tra. Mới mấy hôm trước anh đã có được một chút thông tin. Cùng lúc này là sự xuất hiện trở lại của Bối Lạc Lạc khiến Từ Lục Ngạn hoài nghi chuyện năm xưa. Thế lực của anh rộng như vậy sao lại có thể không tìm được cô mà lần nào có chút suy nghĩ đều bị dẫn hướng sang lối khác.
Mà thời điểm đó anh nhìn thấy sự ủng hộ vô điều kiện của Nam Khanh Hà dành cho Bối Lạc Lạc, Từ Lục Ngạn đã hoài nghi liệu chuyện này có liên quan với nhau hay không.
Anh thử điều tra theo hướng này, quả thật không ngờ được người phía sau thật sự là Nam Khanh Hà. Người này nhìn qua có vẻ là Bạch đạo, không ngờ lại chính là con hổ trong Hắc đạo, đúng là không thể ngờ được.
Nam Khanh Hà nghe qua những chứng cứ mà Từ Lục Ngạn đưa ra, anh ta liền cười. Biết sớm muộn Từ Lục Ngạn cũng sẽ moi ra được nên Nam Khanh Hà cũng không có ý định sẽ giả vờ nhiều đến thế. Đã biết rồi thì cứ dùng thân phận thật mà đối mặt thôi.
“Từ Lục Ngạn, anh quả nhiên rất tài giỏi. Cũng không trách được tôi nhiều năm nhiễu loạn cũng không khiến anh ngã xuống được, anh quả thật rất giỏi.”
“Nam Khanh Hà, tôi chỉ muốn biết tại sao anh lại cứ nhắm vào tôi? Và tại sao năm đó anh lại dùng mọi cách khiến tôi không thể tìm được Lạc Lạc chứ?”
Nam Khanh Hà gõ gõ tay suy nghĩ. Từ Lục Ngạn hẹn anh ta, anh ta đã đoán được Từ Lục Ngạn muốn nói gì. Bản thân anh ta rất tán thưởng, cũng rất ngưỡng mộ Từ Lục Ngạn. Một người có năng lực cũng là một người đủ tàn nhẫn. Từ Lục Ngạn giống như thiên kiêu chi tử, sở hữu tài năng khiến người khác thật sự ghen ghéc.
Nhưng kẻ mạnh bao giờ cũng có điểm yếu, mà điểm yếu của Từ Lục Ngạn quá rõ ràng chính là Bối Lạc Lạc. Chỉ cần là liên quan tới Bối Lạc Lạc, cho dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ cũng có thể khiến Từ Lục Ngạn nổi điên lên.
“Tôi nhằm vào anh hay là chuyện tôi bảo vệ Lạc Lạc cũng chỉ có một lý do duy nhất, tôi không thích anh. Anh là người khiến Lạc Lạc đau khổ còn gì, là anh đã khiến cô ấy phải vất vả. Vì vậy, anh không có tư cách ở bên cô ấy. Tôi chỉ là muốn thay Lạc Lạc cho anh biết chút sự lợi hại.”
Từ Lục Ngạn nhíu mày. Cái tên Nam Khanh Hà này là ai mà lại thân thiết với cô như vậy, còn lại vì cô mà không tiếc đối đầu với anh chứ? Rốt cuộc cái tên này là gì của Bối Lạc Lạc, có tư cách gì mà nói những lời này chứ?
“Ha, Nam Khanh Hà anh nói tôi không có tư cách, vậy anh thì có? Chuyện của tôi và Lạc Lạc không tới lượt anh quản. Nam Khanh Hà, giới hạn của con người có hạn, tôi khuyên anh tốt nhất đừng có chọc cho tôi điên lên.”
Nam Khanh Hà thừa nhận nếu Từ Lục Ngạn dốc toàn sức lực để đối phó thì bản thân anh ta chắc chắn không địch lại nổi. Bảy năm qua Từ Lục Ngạn vì không muốn bứt dây động rừng mới hành động từ tốn như vậy, nếu thật sự chạm tới giới hạn thì thực sự không biết Từ Lục Ngạn sẽ làm ra những gì nữa.
Trong Hắc đạo trước đến nay vẫn luôn gọi Từ Lục Ngạn là kẻ điên. Bởi vì một khi anh xuống tay thì chính là tàn nhẫn đến cùng cực, sẽ không có ai có thể chống cự được lại. Chính là không đủ sức chống lại được con người cường đại như thế.
“Từ thiếu anh đang đe doạ tôi sao?”
Từ Lục Ngạn nhướn mày, không phủ nhận mà đáp: “Có thể xem là vậy. Tôi chỉ không muốn người ngoài nhúng tay quá nhiều vào chuyện của tôi.”