“Quyết định thế nào là chuyện của anh, Lạc Lạc là người quan trọng của tôi, tôi phải bảo vệ em ấy cho tốt. Từ thiếu anh có lẽ cũng không động vào tôi trước mặt Lạc Lạc được đâu nhỉ.”
Từ Lục Ngạn trầm mặc không đáp. Anh quả thật sẽ không thể động vào Nam Khanh Hà trước mặt cô. Dù sao bây giờ chỉ mỗi việc có thể làm bạn với cô còn không được, anh tuỳ tiện ra tay chỉ càng khiến cô thêm ghét anh.
Trước giờ Từ Lục Ngạn không phải kiểu người sẽ dè chừng nhiều như vậy. Mỗi việc anh làm đều không cần phải cất nhắc xem ảnh hưởng tới ai, vậy mà giờ mỗi bước đi đều phải suy nghĩ từng chút.
“Từ Lục Ngạn, người quyết định cho cùng không phải tôi cũng không phải ai hết mà là Lạc Lạc. Nếu anh muốn bù đắp thì nhanh một chút, cô ấy ưu tú như vậy không phải để đợi chờ mãi một mình anh đâu.”
Lời của Nam Khanh Hà nói, Từ Lục Ngạn hiểu. Cô rất ưu tú, càng ngày càng trở nên ưu tú. Vừa xinh đẹp lại ưu tú, thật sự là một cô gái tốt đến mức khiến anh thấy hổ thẹn. Bối Lạc Lạc tốt như thế, mà anh lại chẳng thế khiến cô có được một hạnh phúc trọn vẹn, mãi đến bây giờ cũng chưa thể theo đuổi cô một cách đàng hoàng.
Anh không biện minh điều này bằng những lời như thời cơ chưa đến, anh thừa nhận anh chưa đủ tốt.
Nam Khanh Hà khẽ cười, kéo ghế đứng dậy.
“Hôm nay cảm ơn Từ thiếu đã mời, tôi còn có việc nên đi trước đây. Chuyện giữa các bang Hắc Đạo, tôi sẽ không chen chân vào. Nhưng nếu anh lần nữa khiến Lạc Lạc đau khổ, tôi có dốc hết sức cũng phải lật đổ được anh.”
Nam Khanh Hà đi được hai bước liền sực nhớ ra chuyện gì đó, anh ta quay lại lấy trong túi áo ra một cái USB đưa đến trước mặt Từ Lục Ngạn.
“Tuy tôi không ưa anh nhưng Lạc Lạc cần có một gia đình hoàn chỉnh. Thứ trong này có thể giúp ích được cho anh. Không cần cảm ơn.”
Từ Lục Ngạn đón lấy USB, gật đầu một cái. Nam Khanh Hà vẫy tay tạm biệt rồi rời đi. Từ Lục Ngạn siết chặt USB trong tay. Nam Khanh Hà nói đúng, thời cơ không thể tiếp tục đợi. Anh phải nhanh chóng xử lý cho xong chuyện lần này.
Buổi tối hôm đó, trong lúc Bối Lạc Lạc đang soạn thảo một bản hợp đồng chuẩn bị ký kết với một thương nghiệp nước ngoài thì trên mạng đã lan truyền một tin tức chấn động. Theo như tin tức trên mạng, Từ Lục Ngạn dùng danh nghĩa cá nhân tuyên bố huỷ mọi hợp tác với Bạch Thị. Cùng lúc, đoàn luật sư của Từ Lục Ngạn cũng đưa lên bằng chứng Bạch Thị ăn chặn tiền dự án hợp tác của hai bên, bên đoàn luật sư chuẩn bị tố giác Bạch Thị ra toà.
Ai cũng biết Bạch Thị bấy lâu ngang tàng cũng bởi vì Bạch Như Tuyết là hôn thê của Từ Lục Ngạn. Người khác sợ là sợ cái cây lớn Từ Lục Ngạn. Mà giờ đây Từ Lục Ngạn đột ngột trở mặt, khiến cho Bạch Thị điêu đứng, cũng để cho những doanh nghiệp thù hằn Bạch Thị bấy lâu có cơ hội ra tay.
Không ai biết được vì lí do gì mà Từ Lục Ngạn đột ngột trở mặt. Không phải mấy năm trước còn đính hôn rồi sao, sao đột nhiên lại quay mặt thành thù thế này?
Trong ngoài giới lúc này đều đang bị chấn động bởi chuyện này. Sau khi phía Từ Lục Ngạn phát ra tin tức không lâu, cổ phiếu Bạch Thị chưa tới một tiếng đã tụt xuống hơn nửa giá trị vốn có. Đến lúc này mọi người mới hiểu được sức ảnh hưởng to lớn củ Từ Lục Ngạn ghê gớm thế nào.
Bối Lạc Lạc ngồi lướt xem tin tức, tin tức Từ Lục Ngạn chuẩn bị đưa Bạch Thị lên toà chưa tới mười phút đã lên đầu bảng. Như này cũng có hơi phô trương nhỉ?
Nhưng mà anh thật sự là người rất gây sự chú ý từ người khác dù bản thân anh chỉ cần đứng im thôi.
Bối Lạc Lạc thở dài. Chỉ là không hiểu vì sao anh lại làm thế này.
Buổi sáng hôm sau, đoàn luật sư của anh cũng bắt tay vào việc đem chứng cớ thu thập được tập hợp lại thành một bộ hồ sơ, chuẩn bị đem đơn tố giác lên toà. Từ Lục Ngạn ngồi ở nhà, đang xem qua hồ sơ mà bọn họ chuẩn bị.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, rồi sau đó Bạch Như Tuyết đùng đùng mở bật cửa nhà anh. Từ Lục Ngạn nhìn lên, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Bạch Như Tuyết không quan tâm đến, bước đến trước mặt anh lớn tiếng: “Từ Lục Ngạn, anh làm vậy là có ý gì? Chúng ta tốt xấu cũng là vợ chồng chưa cưới, anh sao phải nhắm vào ba em như vậy chứ?”
Từ Lục Ngạn gập máy tính lại, liếc mắt nhìn lên. Người phụ nữ ngu ngốc không biết nắm bắt thời thế, cũng không hiểu lấy đâu ra cái gan mà đứng đây chất vấn anh nữa. Bạch Gia sinh ra một cô con gái thế này, đúng là bất hạnh mà.
“Bạch Như Tuyết, trước mặt tôi, cô tốt nhất đừng có vọng tưởng bản thân quan trọng. Dám lớn giọng với tôi, cô là không cần cái miệng đó nữa đúng không? Tôi có thể giúp cô khiến nó vĩnh viễn không mở ra được nữa.”