Sáng sớm hôm sau, Bối Thanh và Bối Duy hớn hở chuẩn bị vài bộ đồ bỏ vào trong balo, chuẩn bị đến gặp ông cố của mình. Bối Lạc Lạc dậy từ sớm để chuẩn bị thức ăn sáng cho cả hai đứa và cũng để mang đến cho Ngọc Phước Hải.
Mười lăm phút sau đó, cả ba đã có mặt ở ngôi nhà gỗ. Ngọc Phước Hải đang tưới cây ở sau vườn nghe tiếng xe dừng thì đi ra xem. Bối Lạc Lạc vỗ vào vai hai đứa nhỏ. Bối Duy và Bối Thanh liền chạy ào tới ôm lấy ông.
“Chào ông ạ!”
Bối Lạc Lạc cầm balo của hai đứa cùng với hộp thức ăn mà mình đã chuẩn bị đi tới: “Ông đã ăn sáng chưa ạ, con làm ít đồ để ông ăn cùng với hai cháu đây.”
Ngọc Phước Hải cười vui vẻ, trên mặt không giấu được vẻ hạnh phúc. Ông cúi người, xoa đầu hai đứa cháu.
“Thật đáng yêu, có thể nói cho ông biết hai đứa tên gì không?”
“Con là Bối Duy!”
“Con là Bối Thanh ạ!”
Ngọc Phước Hải vui vẻ nên cứ cười mãi. Ông nắm lấy tay hai đứa dắt vào trong nhà, chỉ cho hai đứa hết cái này đến cái khác. Rồi cùng hai đứa ăn sáng, ba ông cháu cười rộn ràng hết cả nhà.
Bối Lạc Lạc giúp ông dọn lại căn nhà một chút, sau đó chuẩn bị bữa ăn trưa.
Sau khi hai đứa cùng ông đi câu cá về, ăn trưa xong liền lăn ra ngủ luôn. Bối Lạc Lạc dọn dẹp một chút sau đó pha một tách trà, bưng ra bậc thềm ngồi hóng gió cùng Ngọc Phước Hải.
“Hai đứa có khiến ông mệt không ạ? Duy Duy nó lúc nào cũng chạy lăn tăn như thế, cũng chỉ có Thanh Thanh là chịu ngồi yên một chỗ.”
Ngọc Phước Hải rót một tách trà, nhâm nhi một ngụm. Gió xào xạc ngoài phiến lá rung lên từng đợt, không gian yên tĩnh lại không nhàm chán. Một nơi yên tĩnh cách biệt với thế giới ồn ào nơi thành phố.
“Không đâu, lâu rồi ông mới thấy cuộc sống nhộn nhịp mà lại có ý nghĩa như vậy. Ngược lại là con, Lạc Nhi, mấy năm nay vất vả lắm đúng không?”
Bối Lạc Lạc ngẩng mặt, nhắm nghiền mắt hưởng thụ gió lộng. Vất vả à? Mấy từ này dường như đã chẳng còn xa lạ với cô nữa.
Trải qua nhiều chuyện đến mức Bối Lạc Lạc đã quên mất dáng vẻ của bản thân khi trước là như thế nào. Lúc trước, mỗi ngày chỉ cần lo lắng nhiệm vụ hôm nay là gì, hoàn thành xong liền có thể vui vẻ an nhàn một ngày. Tuy thời gian đó, mỗi ngày đều là một bất ngờ, một nguy hiểm không lường trước được. Bản thân có thể bỏ mạng nhưng lại không cần phải lao tâm lao trí như hiện giờ.
Cô của khi đó, chỉ cần biết bản thân hôm nay vui hay buồn. Mà cô của hiện tại, đã chẳng còn biết bản thân tâm trạng thế nào, chỉ có thể nghĩ đến ngày hôm nay phải lo lắng cho mọi người xung quanh thế nào.
Càng về sau càng có nhiều thứ phải lo. Bối Lạc Lạc hiểu, con người đều phải thay đổi, cô cũng chấp nhận những thay đổi này.
Chỉ là, vẫn rất luyến tiếc. Nhưng mà thế giới lại chẳng có nếu như, Bối Lạc Lạc biết bản thân ngoài tiến về phía trước đã không thể làm được gì khác. Muốn bảo vệ người mà bản thân yêu quý, buộc phải tàn nhẫn hơn nữa, lo nghĩ nhiều hơn nữa.
“Lúc đầu, con đã thực sự tuyệt vọng. Ở nơi xa xôi như vậy, con thật sự đã rất vất vả. Nhưng mà mỗi ngày nhìn thấy hai đứa lớn lên từng chút, con rốt cuộc cũng biết bản thân nỗ lực nhiều vậy để được cái gì. Sau này, cũng không còn thấy vất vả nữa.”
Ngọc Phước Hải gật gù. Con người, đúng là đều phải thay đổi. Có người thay đổi trở nên tốt hơn cũng có người thay đổi trở nên xấu đi, chung quy vẫn là vì cuộc sống ép buộc mới trở nên như vậy.
“Lạc Nhi, có thể đến được ngày hôm nay cũng là bản lĩnh của con. Ông chẳng thể giúp gì được cho con lúc này. Lạc Nhi, ông biết con còn có rất nhiều việc phải hoàn thành. Nhưng ông chỉ mong, con có thể yêu bản thân một chút.”
Bối Lạc Lạc cười, tựa đầu vào khung cửa. Người bước tới chặng đường này, ít nhiều trong tim đã không còn trong sạch nữa. Bối Lạc Lạc biết, bản thân đã lựa chọn con đường gian nan nhất.
“Qua mấy ngày nữa, con sẽ thật sự khiến Ngọc Gia trở nên rối loạn. Ông sẽ không trách con chứ?”
Ngọc Phước Hải cười. Ngọc Gia bây giờ đã là một vũng nước đục, có khuấy lên cũng không có gì khác biệt. Ngọc Phước Hải cũng rõ, nếu Bối Lạc Lạc muốn ra tay thì đầu tiên phải ra tay từ trong nội bộ Ngọc Gia, khiến nó loạn lên. Càng loạn càng có cơ hội ra tay. Bách Hoàng An chính là một kẻ thấy lợi quên nghĩa, hắn ta sẽ không có khả năng một lúc quản nhiều việc như vậy.
Nhưng nếu làm thế, qua đợt này thì Ngọc Gia sẽ bị lung lay không ít. Một kế hoạch tốt nhưng nguy cơ cũng rất cao.
“Ông tin lựa chọn của con, con nhất định sẽ làm tốt.”
Bối Lạc Lạc cười. Cô biết ông sẽ không phản đối. Bởi vì đây là cách duy nhất để cô có thể nhanh chóng lấy lại Ngọc Gia. Ngọc Gia để ở trong tay Bách Hoàng An lâu, chỉ sợ sẽ bị hắn mài cho không còn gì nữa.