Bối Lạc Lạc để Bối Duy và Bối Thanh ở lại với Ngọc Phước Hải vài ngày, bản thân thì quay về thành phố trước để lo liệu vài chuyện. Đầu tiên đi đến nhậm chức cái công ty mà Ngọc Phước Hải để lại. Nhờ sự giúp đỡ của viên thư ký kia, Bối Lạc Lạc mau chóng tiếp nhận được tình hình mấy năm gần đây của công ty, sau đó bắt tay vào sắp xếp lại mọi thứ đồng thời lên kế hoạch sát nhập công ty đó với doanh nghiệp kia của bản thân cô.
Trong một đoạn thời gian rất ngắn, Bối Lạc Lạc mau chóng thu xếp tất cả mọi thứ vào đúng kế hoạch.
Hôm hẹn trước với Nam Khanh Hà, Bối Lạc Lạc cũng theo đúng giờ hẹn mà đến nơi đặt trước, rất đúng giờ.
Vẫn giống như trước, Nam Khanh Hà đã ở đó đợi cô sẵn.
Bối Lạc Lạc đi tới, mỉm cười. Nam Khanh Hà kéo ghế đứng dậy, tiến đến trước mặt cô, chìa bàn tay về hướng cô.
“Chào mừng em.”
Bối Lạc Lạc bắt lấy tay Nam Khanh Hà.
“Cảm ơn.”
Bối Lạc Lạc ngồi xuống ghế, Nam Khanh Hà lấy trong cặp ra một bản tài liệu đưa cho cô, cũng cùng lúc tường thuật lại một số chi tiết cho cô rõ: “Tôi giúp em điều tra một chút động thái của Bách Hoàng An mấy năm nay. Không biết thì không sao, biết rồi thì quả thật khiến tôi rất ngạc nhiên đây.”
Trên tài liệu mà Nam Khanh Hà điều tra giúp cho cô, mấy năm gần đây Bách Hoàng An lợi dụng danh nghĩa Ngọc Gia mà hống hách phách lối. Ngọc Tranh năm đó một lòng yêu hắn, sau khi hắn lên kế nhiệm vẫn luôn làm mọi việc giúp đỡ cho hắn. Đến cuối cùng, trao thân cho hắn.
Những tưởng sẽ có một đời hạnh phúc yên ổn, nào ngờ Bách Hoàng An có được liền trở mặt không nhận. Hắn ta lúc này mới lộ rõ mặt hồ ly, lộ rõ bản tính háo sắc. Bên ngoài cặp kè với không ít cô gái, còn lừa gạt con gái nhà lành để thoả mãn mình.
Ngọc Tranh sau khi nhìn rõ bộ mặt của hắn, đau lòng muốn rời đi. Nhưng Bách Hoàng An nào có dễ như vậy để cô ta đi đâu. Ngọc Tranh biết được mọi chuyện xấu Bách Hoàng An làm, hắn sợ để cô ta trốn đi sẽ đem chuyện này gây bất lợi cho hắn vì vậy giam cầm Ngọc Tranh ở trong Ngọc Gia.
Mọi người bên trong Ngọc Gia nhìn thấy chuyện này cũng xót xa. Nhưng Bách Hoàng An dựa thế làm càn, cũng chẳng ai dám phản đối.
Chưa kể ở bên ngoài, bởi vì những hành động hắn làm đã gây ra không ít tiếng xấu cho Ngọc Gia, khiến nhiều đối tác trở nên bất mãn. Ngọc Gia bây giờ vì hắn mà danh tiếng gầy dựng bao lâu đều sắp tiêu tan hết.
Bối Lạc Lạc nghe thấy những chuyện này thật sự tức điên lên. Cái tên Bách Hoàng An này tốn bao công sức giành được Ngọc Gia cũng chỉ để tàn phá thế này thôi sao?
“Tạ Tiểu Đình hiện tại thế nào?”
“Sau vụ năm đó, cô ta nhận một khoản tiền hậu hĩnh từ Bách Hoàng An rồi dẫn theo Tạ Tiểu Ân rời đi. Tôi biết em cần nên đã cho người đi tìm thử.”
Nam Khanh Hà đưa một mảnh giấy ghi địa chỉ cho cô: “Chỗ ở của bọn chúng hiện tại, nếu em cần thì tôi cho người đến mời bọn chúng một chuyến.”
Bối Lạc Lạc cười.
“Không cần đâu, tôi sẽ tự đi. Để bọn chúng yên ổn hưởng thụ lâu như vậy, cũng nên trả giá rồi.”
Bước đầu tiên để lật đổ Bách Hoàng An trong kế hoạch của Bối Lạc Lạc chính là Tạ Tiểu Đình. Cô ta là nhân chứng duy nhất trong vụ tai nạn năm đó, cũng là người duy nhất chứng minh cho tội xúi giục lên kế hoạch của Bách Hoàng An.
Điểm yếu của hắn quá rõ ràng, một khi tội danh năm xưa phơi bày hắn sẽ không nhận được sự ủng hộ của bất kì một ai nữa. Sở dĩ cho tới bây giờ hắn ta vẫn yên ổn trên vị trí đó là bời vì hắn đã bỏ không ít tiền để mua sự ủng hộ của các nguyên lão trong hội đồng quản trị.
Tất cả đều là vì lợi ích, nếu như hắn dính vào pháp luật, lợi ích của những người kia bị đe doạ thì chắc chắn sẽ chẳng còn ai ngu ngốc hy sinh lợi ích của mình để mạo hiểm.
“Khi nào thì em định lộ diện? Cũng không thể mãi giấu mãi thế này được.”
“Đợi khi tôi bắt được Tạ Tiểu Đình và mở dự án mới thì tôi sẽ lộ diện. Cho đến lúc đó, tôi vẫn cần phải giấu mặt.”
Nam Khanh Hà gật đầu. Dù sao cũng không thể mãi giấu mặt. Chỉ có điều một người đã được dư luận cho rằng chết cách đây rất lâu bỗng dưng xuất hiện lại thì cũng rất khó để chấp nhận. Tuy rằng năm đó sau khi biết chuyện, Nam Khanh Hà đã dùng thế lực của mình để cảnh sát không ghi vào hồ sơ kết án rằng cô đã chết là để cho ngày hôm nay cô trở về sẽ dễ dàng một chút.
Bản thân anh cũng đã giúp cô lo liệu hồ sơ ở bên phía cảnh sát, còn lại phía dư luận thì phải tự cô hành động mới được.
“Tôi đã sắp xếp sẵn một sân khấu nhưng diễn viên chính không phải tôi. Kịch sắp khai màn rồi, chắc sẽ náo nhiệt lắm.”
Nam Khanh Hà cười: “Vậy tôi phải mỏi mắt chờ mong rồi.”