“Hiện tại vẫn chưa phải lúc. Đợi qua một đoàn thời gian em sự nói cho ông biết. Tạ Tiểu Đình vẫn chưa bị bắt, lúc này em lộ diện vẫn là quá mạo hiểm. Em muốn rời đi một thời gian, đợi khi an toàn sinh đứa trẻ ra thì em sẽ quay về đối diện tất cả.”
Là một người cháu, cô không muốn trốn tránh việc gia đình. Nhưng là một người mẹ, cô không muốn để con mình rơi vào nguy hiểm. Giữa hai bên, Bối Lạc Lạc chỉ có thể chọn lấy sự an nguy của đứa trẻ còn chưa chào đời.
Lữ Hành Song phần nào hiểu được Bối Lạc Lạc, đoạn thời gian này có lẽ cũng rất khó khăn với cô.
“Em không định nói cho anh ta biết sao? Anh ta cũng nên biết về sự tồn tại của đứa trẻ này, ít nhất sẽ gánh vác cho em được phần nào.”
Bối Lạc Lạc cười trầm ngâm. Nói cho Từ Lục Ngạn sao? Không phải cô chưa từng nghĩ đến. Chỉ là nói rồi thì sao? Có thay đổi được gì không? Anh đã là người có hôn thê, cuộc sống của anh và cô đều không còn liên quan gì nữa. Nói ra, có ích sao?
Còn về gánh vác gì đó, Bối Lạc Lạc càng không mong đợi gì. Từ Lục Ngạn là cái cây quá to quá cao, thứ anh phải đối mặt cô không thể biết được. Đứa trẻ trong bụng tốt nhất là không dính líu gì nhiều, như vậy thì cũng đỡ bị cuốn vào.
Một lí do khác, Bối Lạc Lạc từ trước đã vạch rõ ranh giới với anh, cô vẫn còn chưa biết phải đối diện thế nào với anh lúc này.
“Không cần thiết. Em và anh ấy đã không còn quan hệ gì nữa rồi, có nói ra cũng không có tác dụng.”
Lữ Hành Song im lặng nhìn Bối Lạc Lạc.
Vụ giả chết này của Bối Lạc Lạc cũng chỉ có Lữ Hành Song và Mỹ Tiẻu Yên biết. Hiện tại chỉ có hai người họ có thể sắp xếp được ổn thoả thay cho Bối Lạc Lạc.
“Vậy sau này em tính thế nào?”
“Ra nước ngoài, tìm một chỗ ổn định, em muốn nhân cơ hội này rèn luyện bản thân một chút. Ông đem hy vọng đặt lên người em, em không thể để ông thất vọng.”
“Được, vậy để an toàn thì đến nhà của anh đi. Là ngôi nhà lần trước nhắc với em, dù sao anh cũng không ở đó, em cứ ở đó cũng an toàn hơn là ở bên ngoài.”
“Được, vậy cảm ơn anh trước.”
Điểm đến cuối cùng của chuyến bay là nước Anh. Lữ Hành Song đưa Bối Lạc Lạc đi đến căn nhà của mình, sắp xếp giúp cô ổn thoả rồi quay về nước. Bản thân anh ta không thể ở lại đây quá lâu, bằng không nười khác sẽ nghi ngờ. Đợi qua đoạn thời gian này may ra có thể thoải mái được một chút.
Lúc này, ở trong nước, sau khi bên cảnh sát kết luận về cái chết của Bối Lạc Lạc, Ngọc Gia một tuần sau cũng công bố với bên ngoài, tổ chức tang lễ.
Ngọc Gia từ bỏ tìm kiếm, chấp nhận sự thật nhưng Từ Lục Ngạn lẫn Nam Khanh Hà vẫn không từ bỏ tìm kiếm.
Sau khi tang lễ kết thúc, Ngọc Phước Hải đau buồn quá độ không thể tiếp tục điều hành Ngọc Gia. Cuối cùng Ngọc Phước Hải chỉ đành đem gia nghiệp này truyền lại cho Bách Hoàng An. Bách Hoàng An cũng chính là như thế bước lên tiếp nhận điều hành Ngọc Thị.
Ngọc Phước Hải sau đó vì bệnh tình lẫn mất mát, quyết định tìm đến nơi thanh tịnh để dưỡng bệnh, rời khỏi thị phi chốn thương trường.
Có một chiều Bối Lạc Lạc đang ngồi bên bệ cửa sổ đọc sách, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Người gọi đến lại là người mà cô không ngờ. Sau khi nghe điện thoại, Bối Lạc Lạc thay đồ, đến chỗ hẹn với người trong cuộc gọi.
Rẽ vào một quán cà phê với phong cách cổ điển Anh, Bối Lạc Lạc theo sự hướng dẫn của một nhân viên phục vụ đi lên tầng lầu. Người phục vụ nói rằng vị khách kia chờ cô ở ngoài ban công.
Bối Lạc Lạc đẩy cửa đi ra ban công, kéo ghế ngồi xuống đối diện.
“Lạc Lạc, lâu rồi không gặp.”
“Khanh Hà, làm sao mà anh biết tôi còn sống? Làm sao anh biết tôi đang ở đâu?”
Người bí ẩn gọi đến cho cô chiều nay là Nam Khanh Hà, một người mà cô không ngờ đến. Nam Khanh Hà cùng lắm chỉ là một người thừa kế thương nghiệp, sao có thể tìm ra tung tích của cô nhanh như vậy?
Đến ông trùm Hắc Đạo như Từ Lục Ngạn cho đến nay vẫn còn chưa tìm ra, sao anh ta nhanh như vậy có thể tìm được cô chứ?
Nam Khanh Hà cười ôn nhu.
“Nói thế nào nhỉ, tôi chỉ là từ đầu đã không tin Lạc Lạc dễ dàng bị dánh gục đến vậy. Cô là người có năng lực. Vả lại, không phải chúng ta đã hợp tác rồi sao, khả năng tìm thấy người hợp tác của mình, tôi vẫn có.”
Bối Lạc Lạc cười. Quả nhiên đã đánh giá thấp Nam Khanh Hà, không ngờ anh ta lại chính là người đáng ngạc nhiên nhất.
“Tôi thật sự tò mò, anh làm sao mà biết được tôi vẫn còn sống? Tôi tưởng bản thân đã rất kín kẽ rồi chứ, lẽ nào tôi đã để lộ sơ sót gì sao?”
Nam Khanh Hà bật cười, đan tay vào nhau.
“Cũng không hẳn. Chỉ là, tôi hiểu Lạc Lạc. Vì hiểu, mới dễ dàng tìm thấy cô.”