Từ Lục Ngạn siết chặt nắm tay.
“Truyền lệnh xuống dưới, dốc hết mọi tài nguyên nhân lực của tôi, nhất định phải tìm cho ra tung tích của Lạc Lạc.”
Bách Nhĩ Khang chỉ đành thở dài mà làm theo. Bản thân cậu ta cũng biết cho dù có dốc hết toàn lực thì kết quả vẫn là như vậy, nhưng Từ Lục Ngạn đương nhiên không dễ tiếp nhận. Trừ phi đem một kết quả xác thực nhất bày ra trước mặt, bằng không anh sẽ dốc hết mọi thứ tìm cô cho đến khi sức cùng lực kiệt mới thôi.
Ba ngày sau đó trôi qua, phía bên Ngọc Gia cũng như ngồi trên đống lửa. Ngọc Phước Hải mỗi ngày đều vận dụng hết mọi khả năng, không chỉ nhờ vả cảnh sát mà còn âm thầm dùng nhân lực bên trong Hắc đạo tìm kiếm Bối Lạc Lạc.
Phía bên Từ Lục Ngạn cũng toả người đi khắp nơi tìm kiếm.
Lại nói thêm, Nam Gia cũng chen chân chung vào cái mớ hỗn loạn này, âm thầm đưa người đi điều tra thực hư khắp nơi.
Thành phố lúc này thật sự rối như tơ vò, ai nấy đều loạn cào cào lên cả.
Sau hơn một tuần dốc hết tâm sức vẫn không có kết quả, cuối cùng bên phía cảnh sát chỉ đành kết luận Bối Lạc Lạc đã chết trong vụ tai nạn đó. Ngọc Gia cũng chỉ đành chấp nhận sự thật đau thương này mà dừng tìm kiếm. Chỉ có Ngọc Phước Hải vẫn không thể chịu được cú sốc, sau khi nhận tin từ cảnh sát thì lên cơn nhồi máu cơ tim phải nhập viện gấp. Ngọc Gia như rắn mất đầu.
Từ Lục Ngạn cũng chịu cú sốc nặng, không muốn tin cũng phải tin. Nhưng mà anh vẫn không từ bỏ tìm kiếm. Cho đến lúc này vẫn chưa ai tìm thấy thi thể của Bối Lạc Lạc. Vậy nên trong một khả năng rất nhỏ, có thể cô vẫn còn sống thì sao? Từ Lục Ngạn muốn dốc toàn lực tìm kiếm, cho dù là khả năng nhỏ nhất cũng không mong từ bỏ.
Khi tất cả mọi người đều đang loạn lên, ở sân bay, máy bay tư nhân của Lữ Hành Song đã sắp xếp lịch trình ngày hôm nay cất cánh.
Tại sân bay, Lữ Hành Song kéo theo hành lý đi theo đường đến máy bay tư nhân. Anh ta lên máy bay, để hành lý cho nhân viên sắp xếp rồi đi thẳng lên khoang ngồi.
Đi đến ngồi bên cạnh một cô gái đeo kính râm, Lữ Hành Song mở báo trên điện thoại lên đưa cho cô ấy xem.
Cô gái tháo kính râm ra, lại chính là khuôn mặt không thể nào quen hơn được.
Bối Lạc Lạc ngồi vắt chéo chân, dáng vẻ chễm chệ lướt xem điện thoại. Đọc hết cả bài báo, cô không khỏi bật cười, trả lại điện thoại cho Lữ Hành Song.
“Cảm giác vẫn còn sống mà mọi người đều nghĩ tôi đã chết thật rất kì lạ. Đúng là trải nghiệm lần đầu ấy!”
Lữ Hành Song nhận lại điện thoại: “Em không định nói chi Ngọc lão gia biết sao? Ông ấy đang rất đau lòng vì sự ra đi của em đó.”
Bối Lạc Lạc dựa người, nhắm mắt hồi tưởng lại chuyện của tối mấy hôm trước.
Buổi tối lúc trước khi rời khỏi Ngọc Gia đến sảnh tiệc, Bối Lạc Lạc nhận được cuộc gọi của Lữ Hành Song. Trước đó mấy ngày có nhờ Lữ Hành Song theo dõi hành tung của Bách Hoàng An, quả nhiên nắm được cái đuôi hồ ly của hắn ta.
Bách Hoàng An không biết từ đâu lần mò ra được cô có thù oán với hai chị em Tạ Tiểu Ân, Tạ Tiểu Đình nên cất công tìm đến tận nơi. Bách Hoàng An lợi dụng thù oán đó, mượn đao giết người, ở phía sau tiếp tay, xúi giục Tạ Tiểu Đình lên kế hoạch ám sát Bối Lạc Lạc.
Tạ Tiểu Đình lên kế hoạch, đúng buổi tối hôm đó ngăn cản Bối Lạc Lạc đén buổi tiệc, đồng thời muốn nhân cơ hội này khiến cô vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian. Cô ta mua chuộc người làm hư phanh xe, sau đó tạo một vụ tai nạn như thật.
Nếu không phải Bối Lạc Lạc nhanh chân biết trước thì có lẽ giờ này cô thật sự là đắm mình dưới đáy sông rồi.
Sỡ dĩ cô đã thoát chết nhưng vẫn không quay về mà tiếp tục giả như bản thân đã chết cũng đều có lí do cả. Ngày hôm nay cô có thể thoát được là do may mắn, vậy ngày sau thì sao? May mắn là thứ không thể theo cô mãi được, nếu lần sau không phải Bách Hoàng An mà là bất kì ai khác làm viẹc kín kẽ hơn thì cô làm sao tránh được hết?
Qua chuyện lần này càng khiến Bối Lạc Lạc hiểu rõ tranh đấu trong giới thương lưu quá khốc liệt, cô vẫn còn chưa đủ thực lực để có thể vững chãi mà đứng.
Bách Hoàng An không ngoài dự đoán đã động tay động chân, nhưng ngoài hắn ra thì còn ai phía sau nữa không? Thái độ của những người khác thế nào? Những việc này Bối Lạc Lạc còn chưa rõ.
Cô muốn nhân cơ hội lần này, nhìn rõ hết tất cả.
Mặt khác cũng còn một lí do mà Bối Lạc Lạc buộc lòng phải rời đi. Cái thai trong bụng cô, không lâu nữa sẽ chào đời. Nếu cô ở lại, cô không sợ miệng đời nhưng hai đứa trẻ mới sinh sợ rằng sẽ bị cuốn vào trong. Cô liệu có đủ khả năng bảo vệ mình, bảo vệ cả đứa trẻ sắp chào đời hay không?
Rời đi, vừa để bản thân rèn giũa thêm vài năm, vừa để đứa trẻ trong bụng có thể chào đời một cách thuận lợi. Đợi khi sóng gió qua đi, trở về cũng không muộn.