Nhân viên mang lên cốc nước hoa quả cho Bối Lạc Lạc. Thời gian trước cô có thói quen uống cà phê nhưng sau khi bước vào giai đoạn thai kỳ phát triển thì Bối Lạc Lạc cũng phải bỏ cái thói quen này mà đổi thành uống nước hoa quả để bổ sung các chất dinh dưỡng.
Bối Lạc Lạc nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn Nam Khanh Hà.
“Tôi thật sự là tò mò về cách mà anh tìm ra tôi.”
Nam Khanh Hà cười, tường thuật lại cho cô.
“Vốn dĩ tôi cũng thật sự bị lừa, tôi tưởng rằng em đã chết trong vụ tai nạn đó. Nhưng khi cảnh sát nói rằng ngoài thi thể của người lái xe thì không thấy thi thể của em, tôi đã nảy sinh nghi ngờ. Tôi có một người bạn làm trong tổ giám định của cảnh sát, anh ta nói rằng lúc vớt xe, nhìn thấy cánh cửa ghế sau mở tung. Theo lý thì xe rơi xuống nước, chịu áp lực nước cửa sẽ không thể mở. Vậy nên tôi giả thuyết, cánh cửa này được mở ra trước khi xe lao xuống nước. Vậy cũng có thể nghĩ rằng, em đã nhảy khỏi xe trước khi xe mất khống chế.”
Bối Lạc Lạc quả thật phải nghiêng mình bái phục Nam Khanh Hà rồi. Anh ta đoán không sai, cô lúc đó thật sự đã nhảy khỏi xe. Đoạn xe chạy trên cầu, Bối Lạc Lạc vì sớm biết xe sẽ mất khống chế nên đã nhảy khỏi xe, rơi vào một bụi cây lần đó. Cô vừa nhảy khỏi, xe cũng mất khống chế mà lao xuống sông. Lúc này Lữ Hành Song cũng vừa kịp đến đón cô đi, căn bản là không để lại bất kì manh mối nào, thật không nghĩ đến chi tiết cánh cửa xe mở lại là thứ vạch trần.
Nhưng nếu như Nam Khanh Hà cũng đoán ra, vậy Từ Lục Ngạn, Ngọc Phước Hải sao có thể không đoán ra. Cho đến hiện tại cũng chỉ có Nam Khanh Hà đến tìm cô, chứng tỏ hai người kia vẫn còn chưa biết.
Nam Khanh Hà tiếp lời: “Sau khi cảnh sát kết án, tôi vẫn không nhìn thấy sự xuất hiện của Mỹ Tiểu Yên, cô ấy là bạn thân của em còn gì. Mà mấy hôm sau, Lữ Hành Song lại đi chuyến bay tư nhân đến nước Anh. Cả hai người họ có giao tình sâu đậm với em, em gặp chuyện bọn họ không thể dửng dưng như không. Vậy nên tôi đoán bọn họ biết gì đó. Tôi điều tra một chút biết được Lữ Hành Song có một căn nhà ở nước ngoài, tôi cược một phen đến tận đây để xem có thể tìm được em hay không? Vận may của tôi cũng không tồi chứ nhỉ, thật sự tìm được em rồi.”
Bối Lạc Lạc cười. Nam Khanh Hà quả thật thông minh ngoài dự đoán. Đúng là Mỹ Tiểu Yên và Lữ Hành Song đã trở thành sơ sót lớn nhất của cô. Nhưng nếu không nhạy bén thì cũng không thể nhận ra. Ngọc Phước Hải và Từ Lục Ngạn vẫn đang đau buồn vì cái chết của cô nên phán đoán cũng không còn được như trước. Có lẽ vì lí do này mà bọn họ mới bỏ qua sơ sót của cô.
“Tôi đoán em không muốn để mọi người biết em vẫn còn sống. Vì vậy cái chi tiết cánh cửa xe kia tôi đã giúp em che giấu, cũng phủi sạch mọi sơ sót rồi. Em có thể yên tâm.”
Bối Lạc Lạc gật đầu. Lúc trước lờ mở cảm thấy Nam Khanh Hà luôn có ý bảo vệ mình, hiện tại càng rõ ràng anh ta thật sự đang cố gắng bảo vệ cô. Nhưng mà vì sao? Nam Khanh Hà sao lại nhọc tâm sức để bảo vệ cô như vậy.
Nếu chỉ là vì hợp tác, anh ta đâu nhất thiết phải làm tới mức như vậy. Từ đầu đến cuối, đều là Nam Khanh Hà giúp đỡ, cũng là chủ động tiếp cận. Mà cô cho đến nay vẫn chưa cho được anh ta lợi ích gì.
Bối Lạc Lạc hoài nghi, Nam Khanh Hà còn có mục đích khác.
Nam Khanh Hà nhìn cô, hỏi: “Em định ở đây đến bao giờ? Không định quay về sao?”
Bối Lạc Lạc nhướn mày suy nghĩ.
“Tôi vẫn chưa biết. Tôi sẽ quay về, chỉ là chưa phải bây giờ. Tôi vẫn còn quá nhiều thứ vướng bận, lúc này quay về hoàn toàn không có lợi.”
Nam Khanh Hà gật gù. Anh ta cũng hiểu được hoàn cảnh của Bối Lạc Lạc. Quả thật lúc này mà lộ diện thì không có lợi chút nào. Mấy năm trước anh ta mãi ở nước ngoài cũng là vì lí do giống hệt với cô bây giờ. Không có sự tín nhiệm, phải tự bản thân ở bên ngoài cố gắng tạo ra thành tích, lúc trở về may ra còn có thể khiến mọi người phục.
“Tôi có thể giúp gì được cho em không?”
Bối Lạc Lạc nhíu mày. Lại nữa rồi. Anh ta lại là cái dáng vẻ vô tội vạ, không chút suy tính gì mà nói sẽ giúp đỡ cô. Bối Lạc Lạc thật sự không nhìn thấu, Nam Khanh Hà đang nghĩ cái gì vậy chứ? Vốn dĩ anh ta có thể yên ổn mà ngồi đó, sao cứ phải cố chấp nhúng chân vào vũng nước bẩn này?
“Tại sao lại giúp tôi?”
Nam Khanh Hà cười, khuôn mặt như không hiểu ý của cô là gì.
“Sao lại hỏi thế? Tôi chỉ là muốn giúp em.”
Bối Lạc Lạc cười, gõ gõ tay xuống bàn: “Nam Khanh Hà, bản chất một con người không thể che giấu được đâu. Tôi không phải kẻ ngốc. Anh cũng biết, môi trường mà tôi lớn lên khốc liệt thế nào. Tôi không thể tin tưởng bất kì ai, không thể tin tưởng bất kì sự giúp đỡ mà không cầu lợi ích nào. Chúng ta giống nhau, tôi biết bản chất của anh là gì. Vì vậy, anh cũng không cần phải diễn nữa.”