Sau hơn một tháng nỗ lực bồi dưỡng, nói một cách khiêm tốn thì về cơ bản Bối Lạc Lạc đã nắm rõ toàn bộ những điều cần thiết. Ngọc Phước Hải chính tay bồi dưỡng cũng đã công nhận năng lực của cô ngày sau còn vượt xa hiện tại gấp nhiều lần.
Ngọc Phước Hải sau nhiều lần đắn đo, cuối cùng quyết định sẽ từng bước đưa Bối Lạc Lạc tiến vào nội bộ Ngọc Thị. Ông mở một buổi tiệc, dự định trong buổi tiệc này sẽ tuyên bố Bối Lạc Lạc nhậm chức phó tổng của Ngọc Thị. Ông muốn cô từng chút lấy được tín nhiệm của mọi người, lúc đó tư cách thừa kế sẽ không còn bị ai bàn cãi nữa.
Ngọc Phước Hải đi đến buổi tiệc trước để chủ trì, Bối Lạc Lạc chuẩn bị xong xuôi mới đến. Lúc gần xong, Bối Lạc Lạc nhận được một cuộc điện thoại của Lữ Hành Song. Không biết anh ta nói gì, chỉ thấy sau khi nghe xong sắc mặt của Bối Lạc Lạc liền biến đổi.
Bối Lạc Lạc quay trở lại phòng, lấy toàn bộ giấy tờ cá nhân bỏ vào trong túi. Sớm biết mọi chuyện rồi sẽ đến, chỉ không ngờ lại đúng ngay thời điểm này.
Chuẩn bị hoàn tất, Bối Lạc Lạc ung dung đi ra khỏi Ngọc Gia, ngồi lên xe. Ở phía trên tầng thượng nhà chính Ngọc Gia, Bách Hoàng An dõi mắt theo chiếc xe của cô dần chạy xa. Hắn ta cười, ánh mắt đầy hiềm ý.
“Bối Lạc Lạc, rượu mời không uống cô lại cứ muốn uống rượu phạt, cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn. Tôi cũng là bị cô ép nên mới vậy.”
Lúc này, ở buổi tiệc Ngọc Phước Hải đang cùng mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Buổi tiệc còn có sự hiện diện của Từ Lục Ngạn. Sau hôm trước, khi biết được cô sẽ là người kế nhiệm Ngọc Gia, Từ Lục Ngạn ở phía sau đã âm thầm lôi kéo không ít cổ đông trong Ngọc Thị, muốn họ ủng hộ Bối Lạc Lạc.
Ngọc Phước Hải cũng biết được chuyện này nhưng đây là chuyện có lợi cho Bối Lạc Lạc, cũng đỡ mất công ông phải tự ra tay nên dù biết vẫn xem như không biết.
Buổi tiệc diễn ra cũng được một lúc rồi mà vẫn chưa thấy Bối Lạc Lạc đến. Từ Lục Ngạn liếc nhìn đồng hồ, không lẽ ở phía cô đã gặp trở ngại gì rồi hay sao?
Một người vội vã chạy vào, chạy đến chỗ Ngọc Phước Hải, nói thầm vào tai ông điều gì đó. Ngọc Phước Hải sau khi nghe xong, mặt mày tái mét, vội vã rời đi. Buổi tiệc cũng kết thúc một cách kỳ lạ. Từ Lục Ngạn quan sát Ngọc Phước Hải, đoán rằng đã có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra. Anh kéo tay Bạch Nhĩ Khang, nói khẽ với cậu ta: “Đi tìm hiểu một chút, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bạch Nhĩ Khang gật đầu, nhanh chóng rời đi trước.
Buổi tối kết thúc một cách kỳ lạ, từ đầu đến cuối đều không có sự xuất hiện của Bối Lạc Lạc.
Vừa tờ mờ sáng hôm sau, Bách Nhĩ Khang đã đến nhà Từ Lục Ngạn đập cửa. Vào thư phòng, Bách Nhĩ Khang mở điện thoại lên trang báo mới nhất ngày hôm nay, đưa đến trước mặt Từ Lục Ngạn.
“Cái gì đây?”
“Vụ tai nạn xe hôm qua. Một chiếc xe bị hư phanh, lao thẳng khỏi cầu, xuống sông. Trên báo không nói rõ chủ xe là ai, nhưng theo như tôi điều tra được thì là xe của Ngọc Gia.”
Từ Lục Ngạn điếng người, ngước mắt nhìn Bách Nhĩ Khang.
“Xe của Ngọc Gia? Ý cậu là gì?”
Bách Nhĩ Khang đảo mắt, thở dài, ngồi xuống ghế.
“Cậu cũng hiểu rồi, tình hình không mấy khả quan lắm. Cho đến tận lúc này phía bên Ngọc Gia vẫn đang tìm kiếm. Người của tôi cũng dốc hết sức, tung tích còn chưa thấy. Tôi cho rằng cậu cũng nên chuẩn bị tâm lý.”
Vẻ mặt hiện rõ sự chấn động. Từ Lục Ngạn không thể giữ thăng bằng mà ngã người vào ghế dựa. Xe của Ngọc Gia, ngày hôm qua hầu như các thành viên Ngọc Gia đều có mặt đầy đủ, chỉ có duy nhất một người mãi không xuất hiện.
Bối Lạc Lạc cho đến hiện tại mãi không xuất đầu lộ diện. Ngọc Gia động tĩnh lớn như thế mà cô lại không thấy đâu. Điều này có ý nghĩa gì? Từ Lục Ngạn không dám tin cũng không dám nghĩ.
Nhưng dù cho anh cố gắng dùng mọi lý do có thể nghĩ ra để phủ nhận cho chuyện này, sự thật vẫn hiển hiện rằng khả năng người ngồi trên chiếc xe tối qua là Bối Lạc Lạc là rất cao.
Cho đến hiện tại bên phía Ngọc Gia vẫn không tuyên bố gì với bên ngoài, là không tìm thấy hay là không muốn lộ chuyện? Từ Lục Ngạn vẫn chưa dám chắc điều gì.
Bách Nhĩ Khang cũng nói tình hình không mấy khả quan, đồng nghĩa khẳ năng Bối Lạc Lạc gặp sự cố trong tai nạn này cũng rất cao.
Làm sao có thể chứ? Một người giỏi như vậy, một người đi ra từ trong huấn luyện khốc liệt, trải qua bao nhiệm vụ sinh tử vẫn còn vẹn nguyên lại chết vì một tai nạn xe như vậy sao?
Từ Lục Ngạn không tin, Bối Lạc Lạc sao có thể dễ dàng bị hạ gục như vậy chứ?
Từ Lục Ngạn hỏi lại: “Có thể đó là xe chở người khác hay không?”
Bách Nhĩ Khang nhìn Từ Lục Ngạn, lời biện minh này có lẽ chính Từ Lục Ngạn còn không tin nỗi cơ mà. Sự thật đã phơi bày như vậy, còn có thể khác được sao?
“Lục Ngạn, tôi biết cậu rất khó chấp nhận hiện thực này. Nhưng mà cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý. Cậu cũng thấy rồi, tình hình không khách quan.”
Lẽ nào cứ thế mà thừa nhận hay sao? Lẽ nào cứ thế mà thừa nhận rằng Bối Lạc Lạc đã không thể cứu vãn hay sao? Cứ bất lực mà ngồi yên như vậy, không thể làm gì được?