“Tác Thổ Lai, mấy hôm này cậu ở bên Mỹ Tiểu Yên giúp tôi thăm dò một chút tình hình của Lạc Lạc, có chuyện lập tức báo tôi biết.”
Bạch Nhĩ Khang nhíu mày, nhắc nhở Từ Lục Ngạn: “Lục Ngạn, tôi tốt bụng nhắc nhở cậu một câu. Tuy Ngọc Gia bây giờ rối như tơ vò, nhưng Ngọc lão gia tử không phải người dễ chọc vào. Cậu muốn động tay vào nội sự Ngọc Gia, có phải quá mạo hiểm không?”
Mấy lời của Bạch Nhĩ Khang nói, Từ Lục Ngạn biết cả. Nhưng mà anh không thể ngồi yên được nữa. Chỉ vì ngồi yên không làm gì mà anh đã vuột mất cô. Lần này không thể tiếp tục như vậy nữa. Cuộc chiến tranh đoạt này nguy hiểm thế nào Từ Lục Ngạn là người hiểu rõ nhất.
Bởi vì càng hiểu mới càng sợ hãi. Anh sợ, sơ suất một chút thôi là đi vạn dặm, không thể quay đầu.
Hiện tại quyền thừa kế còn chưa xác nhận nên những người kia chưa thực sự ra tay. Một khi công bố quyền thừa kế của Bối Lạc Lạc, cũng chính là nguy hại tới lợi ích của bọn họ thì làm gì có chuyện bọn họ ở yên chờ chết.
Con người chú trọng lợi ích, bọn họ sẽ vì lợi ích không tiếc hy sinh đi bất cứ ai. Từ Lục Ngạn chỉ sợ Bối Lạc Lạc trở thành vật hy sinh oan uổng trong cuộc tranh đoạt này.
“Tôi không lo được nhiều như vây. Cậu nghĩ Ngọc lão gia tử không đoán ra được quan hệ của tôi và cô ấy trong quá khứ sao? Ông ấy biết, vì vậy cũng sẽ phớt lờ sự nhúng tay của tôi. Bởi vì một mình ông ấy thì không thể, nếu có sự giúp đỡ từ bên ngoài sẽ càng giúp Lạc Lạc giảm đi một phần gánh nặng. Chỉ cần ở trong mức độ nhất định, Ngọc lão gia tử có biết cũng sẽ xem như không biết.”
Bạch Nhĩ Khang nhìn Tác Thổ Lai. Từ Lục Ngạn quyết tâm như vậy, có khuyên cũng khuyên không được rồi. Nhưng không thể không thừa nhận anh phân tích đều hợp lý cả.
“Được rồi, tuỳ cậu, tôi thế nào cũng được. Ngày mai sẽ bảo người của tôi moi tin tức của Ngọc Gia ra cho cậu.”
Bạch Nhĩ Khang là người nắm đầu mạng lưới tình báo của Từ Lục Ngạn, năng lực làm việc đương nhiên không chê vào đâu được. Ở thành phố này, chỉ cần là việc mà anh ta muốn biết thì không thể giấu được.
“Đúng rồi, có một chuyện không biết có nên nói cho cậu biết không?”
“Có chuyện gì thì nói đi.”
Bạch Nhĩ Khang mở điện thoại, bấm vào một tấm hình chụp mới được gửi qua. Anh ta vừa đưa điện thoại cho Từ Lục Ngạn vừa giải thích: “Hôm nay tình cờ người của tôi nhìn thấy cô gái nhà cậu ra ngoài cùng Nam Khanh Hà.”
Từ Lục Ngạn nhíu mày. Nam Khanh Hà sao? Là cái người lần trước ởbuổi tiệc thọc gậy bánh xe anh à? Từ Lục Ngạn đối với người này cũng có một chút hiểu biết.
Nam Khanh Hà chỉ mới về nước cách đây mấy tháng, mấy năm trước đều ở nước ngoài đào tạo trường quốc tế nổi tiếng. Năng lực của người này hình như rất tốt, là mầm cây đáng tự hào mà Nam Gia dốc công bồi dưỡng.
Nhưng theo như anh biết thì Nam Khanh Hà không thích giao lưu mấy, cũng không thích tiếp xúc với người khác giới.
Vậy mà từ buổi tiệc lần trước đã nhiệt tình với cô như vậy, còn chủ động giúp đỡ nữa chứ, cũng không hiểu có phải là thông tin sai lệch hay không. Anh lúc đó chỉ cho rằng là Nam Khanh Hà nhất thời hứng thú với cô, không nghĩ đến còn hẹn nhau ăn cơm thế này.
Nam Khanh Hà này là đang muốn làm gì chứ?
“Cái tên Nam Khanh Hà này, hắn ta có ý đồ gì?”
Bạch Nhĩ Khang nhìn thấy điệu bộ ghen tuông này của Từ Lục Ngạn, không nhịn được cười.
“Tôi làm sao biết được, cậu muốn thì tự mình đi mà tìm hiểu ấy. Tôi nói cho cậu biết là tốt bụng lắm rồi.”
Từ Lục Ngạn nhìn tấm hình, mãi trầm ngâm gì đó.
Đoạn thời gian gần đây trong giới biến động quá nhiều, thật sự không nắm bắt kịp. Sợ rằng sắp tới bất kì ai trong giới cũng phải chuẩn bị ứng phó những bất ngờ.
Sau khi tạm biệt nhau, Bạch Nhĩ Khang đưa Tác Thổ Lai đã say khướt về nhà. Từ Lục Ngạn tự mình lái xe quay về. Phóng xe trên đường mà đầu anh miên man những suy nghĩ về cô.
Anh không biết bản thân phải làm gì lúc này. Lúc trước sẽ chạy đến chỗ cô, cô muốn gì anh đều làm giúp cô. Sớm đã quen như thế, hiện tại lại phải nghe tình hình của cô qua lời người khác, cảm giác rất khó chịu.
Anh muốn lập tức chạy tới hỏi cô rốt cuộc có quan hệ gì với Nam Khanh Hà, nhưng anh không có tư cách làm vậy.
Từ lần trước cô đã cố ý vạch rõ ranh giới, anh không thể lại tiếp cận được nữa. Càng nghĩ lại càng tức, mãi nghĩ về cô mà anh đã chạy xe đến trước cửa Ngọc Gia lúc nào không hay.
Từ Lục Ngạn đỗ xe bên đường đối diện Ngọc Gia, ngồi trong xe ngước nhìn lên tầng lầu, nhìn ánh đèn phòng của cô vẫn còn đang sáng. Nghe được tiếng nhói trong tim, Từ Lục Ngạn cười đắng, cúi đầu tựa trên vô lăng.
“Lạc Lạc, anh lại nhớ em rồi.”