Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 65: Người đàn ông độc đoán.



Tô Vãn tức giận và hét toáng lên nhưng sau đó nhìn lại khuôn mặt của người đàn ông nào đó đang lạnh dần bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một chút lúng túng.

Diệp Dục Sâm quay đầu lại với khuôn mặt không cảm xúc nhìn cô: "Tôi phải báo cáo gì với em?"

Tô Vãn trầm mặc.

Cô thiếu chút nữa thì quên mất, người này là chủ nhân của cô và cô chỉ là con vật nuôi thì làm gì có tư cách hỏi bất cứ chuyện gì về anh ta cơ chứ.

"Bảo bối, nhớ kỹ em là người phụ nữ của tôi." Diệp Dục Sâm lạnh lùng nhìn cô một cái, "Tôi cho em tự do thoải mái ở bên ngoài nhưng không đồng nghĩa cho phép em được qua lại mờ ám với người đàn ông khác, thế nên tốt hơn em vẫn là phân rõ giới hạn với hắn ngay."

Cô ôm đỡ trán có chút đau đầu: "Vậy, Diệp tổng, khi nào anh sẽ nổi giận?"

"Bây giờ, ngay lập tức!" Diệp Dục Sâm âm trầm hàn khí quấn quanh mà nhìn cô chăm chăm.

Tô Vãn chỉ còn biết thở dài bất lực: "Xem như là tôi cầu xin anh đi, từ nay về sau hể là chỗ nào tôi xuất hiện anh đừng có mặt ở đó, không thì anh nói trước anh ở đâu để tôi tránh được không, à, mà khi ở trước mặt người khác nhớ nói chúng ta không quen biết nhau, đừng đến gần tôi càng không cần thiết để mọi người hiểu lầm điều gì hết."

"Em đang sợ cái gì?"

Anh nhanh tay ôn lấy vòng eo thon gọn của cô, đem cô kéo lại gần mình: "Em là sợ chồng chưa cưới phát hiện ra mối quan hệ này? Muốn nói lại tình xưa với hắn ta?"

"Không phải, tôi không có ý đó." Tô Vãn duỗi tay đẩy hắn ra đồng thời theo bản năng phủ nhận câu hỏi của hắn.

Diệp Dục Sâm lại nhất quyết không chịu buông tay, những đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kia: "Làm sao tôi lại thấy hắn ta định muốn hôn em, nếu vừa rồi tôi không đi tới đó, có phải em sẽ để hắn hôn em hay không?"

Tô Vãn một lần nữa lắc đầu.

Vừa rồi cô chỉ vì tình huống bất ngờ quá nên phản ứng không kịp thôi, nếu cái người đàn ông này không xuất hiện, thì cô cũng sẽ cho anh ta một cái tát để ôn lại chuyện xưa.

"Chính tôi tận mắt thấy hắn nắm lấy vai em, còn sờ mặt, em không tránh cũng gạt tay hắn ra, bảo bối, em có biết rằng tôi rất tức giận không?"

Hắn cúi đầu nói bên tai cô, âm thanh trầm thấp dễ nghe, ngữ khí đầy dịu dàng, ôn nhu nhưng lại khiến người nghe không rét mà run, "Tôi lúc ấy muốn đem tay của tên kia phế đi, sau đó lại đem em về nhà nhốt lại."

"Không.."

Tô Vãn từ tận đáy lòng sinh ra sự sợ hãi đối với hắn, cô cố gắng đẩy hắn ra xa, nhưng hắn bỗng nhiên chế trụ đầu cô lại, làm cô nhẹ nhàng mà ngã vào lòng hắn.

Cô thở hổn hển, siết chặt bàn tay, tức giận mà đánh thật mạnh lên ngực hắn: "Anh là cái đồ khốn nạn, cuộc đời tôi đều bị anh hủy mất rồi."

Âm thanh lên án nhưng lại mang theo tiếng khóc nức nở, cô ủy khuất mà khóc làm Diệp Dục Sâm vốn lạnh lùng cũng phải mềm xuống, "Bảo bối, tôi sủng em còn không hết, thì làm sao mà hủy hoại em được?"

"Ha hả.."

Hai chữ này hiện tại là miêu tả chân thật nội tâm của Tô Vãn.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của cô thì sau khi từ hôn Cố Dĩ Trạch, cô sẽ tìm một người đàn ông bình thường để sống một cuộc sống yên ổn và hạnh phúc, sau đó lại kết hôn rồi sinh con, cũng có thể cố gắn thực hiện ước mơ của chính mình.

Thế nhưng hiện tại không biết từ đâu lại xuất hiện một tên đàn ông, làm kế hoạch của cô đều trở về con số không.

Cô ở bên hắn nhưng lại không có một danh phận rõ ràng, nếu không phản kháng thì cả đời này của cô xem như là xong rồi..

Tô Vãn cảm thấy thật buồn cười mà.

Lúc trước, gia đình cô bởi vì bị Lâm Mỹ Lan chen chân vào mà tan nát, hôn ước bản thân mình cùng với Cố Dĩ Trạch lại bị một Dương Tuyết Tuyết chen ngang, cô đời này hận nhất là tiểu tam.

Chỉ là hiện tại, chính cô giống như cũng biến thành một người bao nuôi khiến người ta chán ghét.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv