Diệp Dục Sâm không biết từ khi nào đã đi đến sau lưng, Tô Vãn vừa quay đầu, đã thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đen láy và trong như ngọc giống như đang che phủ một tầng băng sương, ở trong màn đêm hiện lên chút cảm giác nguy hiểm.
Hắn... giống như đang tức giận. Cố Dĩ Trạch ngược lại rất bình tĩnh, mỉm cười liền khôi phục nét thái độ của công tử quý tộc đầy nhã nhặn: "Diệp tổng sao lại tới đây thế?"
Diệp Dục Sâm nhếch khoé môi lên tiếng: "Vừa rồi mấy người làm gọi điện đến, nói con mèo nuôi trong nhà bị người khác đem đi, tôi tự mình về xem một chút, nhắc cho nó nhớ, chớ quên chủ của mình là ai."
Cố Dĩ Trạch nhíu mày.
Anh luôn cảm thấy lời này nghe là lạ, nhưng cuối cùng lại nói không nên lời vì không tìm ra chỗ nào chưa hợp.
Bên này, lòng bàn tay Tô Vãn không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Cô biết rõ, hắn nói căn bản chính là ám chỉ mình.
Nhưng cô không muốn ở trước mặt Cố Dĩ Trạch để bại lộ quan hệ của cô với hắn ta, nên cô một mực cúi đầu coi như không nghe biết gì.
Ánh mắt Diệp Dục Sâm càng thêm tia nguy hiểm.
Cố Dĩ Trạch ngược lại không chú ý mà tiếp tục dây dưa, còn khách khí bày ra thành ý: "Đã như vậy, ta tặng cho Diệp tổng đi."
Diệp Dục Sâm không có ý từ chối, chỉ là trước khi đi, hắn đặc biệt liếc nhìn Tô Vãn, ánh mắt kia, bình thường mà đầy ý đồ.
Tô Vãn vẫn im lặng.
Cố Dĩ Trạch tiễn hắn ta đến cửa, đang định trở về, Diệp Dục Sâm bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu, ông ta cười như không cười chằm chằm nhìn rồi để lại một câu: "Người ta nói dưa hái xanh không ngọt, Tô tiểu thư đã không nguyện ý, cần gì phải miễn cưỡng?"
Cố Dĩ Trạch thoáng khó hiểu, rất nhanh nhận ra đó là chuyện đính ước hôn sự: "Diệp tổng hình như rất quan tâm vị hôn thê của ta?"
"Tôi chỉ là không quen nhìn có người ăn bát bên trong còn nhìn xem trong nồi." Diệp đại thiếu lạnh lùng nhếch khóe môi, thuận tay mở cửa xe, "Nói chính là, kẻ có lòng tham sẽ không có kết quả tử tế."
Để câu nói kia ra xong, hắn liền ngồi vào trong xe, căn bản không để Cố Dĩ Trạch kịp đáp lại.
Editor: Kimnana.