Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 66: Cô ỉ mình có người chống lưng phía sau.



"Diệp tổng anh yên tâm, sau này tôi đều nghe theo lời anh nói, nhất định duy trì khoảng cách với Cố Dĩ Trạch, anh nói gì tôi làm đó chỉ có một yêu cầu duy nhất là anh đừng để người khác biết mối quan hệ giữa chúng ta, tôi không muốn nhận lấy rắc rối."

Diệp Dục Sâm mím đôi môi mỏng, sắc mặt hiện lên vẻ không hài lòng nhưng hắn cũng không mở miệng nói gì xem như ngầm chấp nhận yêu cầu của cô.

Hắn đưa cô về nhà, Tô Vãn sau đó liền một mạch đi thẳng lên lầu, sau khi tắm rửa thoái mái rời phòng tắm liền phát hiện Wechat báo có một đống tin chưa xem.

Mà tất cả chúng đều do Cố Dĩ Trạch gửi đến.

Cô tùy tiện lướt qua chúng, rồi quay lại cuộc gọi thoại.

"Cô đã đi đâu, cô có biết rằng cả ông và bố của cô đang tìm cô không?" Câu hỏi của Cố Dĩ Trạch truyền tới ngay khi cô bắt máy.

Tô Vãn cười hờ hững, đẩy của số sát đất và bước ra ban công đứng hong khô tóc: "Đi tới nhà người đàn ông của tôi mà, không thì còn ở chỗ nào nữa?"

Đầu bên kia im lặng một lát, sau đó, mơ hồ nghe thấy tiếng nghiến răng.

Tô Vãn cười, nằm bừa lên lan can và chiêm ngưỡng ánh đèn bên dưới, nói: "Thành thật mà nói, chỗ này cũng tốt, đặc biệt là chiếc giường chúng tôi ngủ rất to và mềm nha. Anh muốn tôi mở video call không? Muốn xem không?"

"Tô Vãn, cô đem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai đúng chứ?"

"Anh nói với tôi cũng không ít đó, mà cuối cùng là câu nào?"Tô Vãn lại cười một tiếng, "Là câu anh sẽ không bao giờ muốn cưới tôi hay câu anh thích Dương Tuyết Tuyết thế?"

"Cô không nghĩ cho gia đình cô à?" Cố Dĩ Trạch rõ ràng là tức giận rồi, nhưng hắn ta không biết tại sao mà đèn nén sự tức giận của mình xuống, "Vãn Vãn, cô rõ ràng hiểu rõ nếu không liên hôn thì Tô thị căn bản không duy trì được địa vị hiện tại."

"Ồ, nhưng đó có vẻ đó là vấn đề cần Tô Kiến Nam phải đau đầu, đâu có liên quan gì tới tôi? Đúng rồi, xém chút nữa quên nói với anh, người đàn ông của tôi có gia cảnh khá tốt đấy nên cho dù Tô gia có sụp đổ thì hắn cũng bao nuôi tôi ấy mà."

Đầu bên kia Cố Dĩ Trạch bạo phát đập luôn cái điện thoại trước khi ngắt máy và hắn còn để lại một câu khó nghe: "Tô Vãn, sau này cô sẽ hối hận vì quyết định dám chống đối tôi."

Tô Vãn: "..."

Nếu là trước đây, cô có thể không dám đối nghịch cùng Cố gia, nhưng bây giờ có Diệp Dục Sâm chống lưng thì cô ấy cũng không ngại thể hiện vài phần nghông cuồng, kiêu ngạo của bản thân.

Cố Dĩ Trạch, Dương Tuyết Tuyết...

Nếu hai người này vẫn muốn véo cô như một quả hồng mềm yếu như họ đã làm ở kiếp trước thì cứ đợi hậu quả đi.

Cô cười khẩy một tiếng, tắt điện thoại vừa quay người lại đã thấy Diệp đại thiếu đứng ở đằng sau cô.

"Anh đứng ở đó từ bao giờ?"

Tô Vãn kinh hãi trợn mắt nhìn hắn, trái ngược lại Diệp Dục Sâm ở bên này vô cùng bình tĩnh, khoanh tay ở trước ngực mà cười tươi đến nổi khó lường: "Từ khi em nói giường ngủ của chúng tôi rất to và mềm."

Tô Vãn: "..."

"Thật không nghĩ tới nha, em suốt ngày cư nhiên nghĩ mấy việc ấy, anh còn tưởng em sẽ nói người đàn ông của mình vừa soái vừa có tiền thôi."

"..."

Cô nói câu kia chỉ đơn giản muốn chọc Cố Dĩ Trạch phát điên mà thôi, ngoài ra không có ý gì khác, được chứ?

"Anh tới thật đúng lúc, tôi có việc cần anh giúp đỡ." Cô dứt khoát chuyển chủ đề nói tới, "Bên ngoài có chút lạnh, vào đi rồi nói."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv