"Kars đã nhiều lần phái sát thủ ám sát ngài nhưng không thành công, nhưng hiểu rõ có thể từ trên người người khác xuống tay, nếu lần này Susan thực sự chết bên cạnh ngài, e rằng ngài thủ tướng sẽ sinh ra hiềm khích, hai bên đấu đá lẫn nhau và ông ta ngồi làm ngư ông đắc lợi."
Phó Đình Thâm nâng má cảm khái, "Chỉ tiếc ông ta tính sai, ngược lại cho anh cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, tính là cho con gái của quý đó có mặt mũi, thủ tướng chắn chắn sẽ tiếp tục ủng hộ con rể quý là anh đây."
Diệp Dục Sâm không nói.
Tô Vãn cũng yên tĩnh nghe, đối với hành vi xông lên trước đỡ đạn của ai đó, cô chỉ dùng đúng một câu để hình dung chính là vì mục đích không từ thủ đoạn.
Người đàn ông này, quả là thủ đoạn thật tàn nhẫn, chỉ cần đạt được mục đích mà tới cả bản thân, cũng vô cùng tàn nhẫn với nó.
"Kars lần này xôi hỏng bỏng không, khó trách sao vừa sáng sớm đã tức giận tới tìm anh tính sổ."
Phó Đình Thâm nhìn sang phía Tô Vãn, lại tự nhiên cười một tiếng, thú vị và hơi có chút hả hê khi thấy người gặp họa, "Có điều là bây giờ có một trở ngại, anh Louis, ngài muốn giải thích như thế nào với hôn thê của mình về đôi déo lê nữ có mặt trong phòng?"
Tô Vãn chợt cứng đờ người.
Cô muốn nói gì đó, miệng há mở nhưng lại không có phát ra tiếng.
Diệp Dục Sâm liếc nhìn cô một cái, sau đó bình tĩnh cúi đầu nghịch di động: "Không có gì hay để giải thích."
"Anh không sợ Susan về sẽ cáo trạng cùng ngài thủ tướng và nữ vương, nói anh trên lưng cõng cổ còn ở bên ngoài nuôi tình nhân nhỏ?" Phó Đình Thâm càng nói càng hả hê, dùng khóe mắt bỏ qua chỗ Tô Vãn với một bộ dáng chuẩn bị xem kịch vui.
"Tôi nuôi dưỡng tình nhân nhỏ rất nhiều, cậu là chỉ tới ai?" Diệp Sục Sâm hỏi lại.
Phó Đình Thâm liền nghẹn cứng họng.
Hai người này trò truyện hào hứng bừng bừng, Tô Vãn nhịn không được dùng sức xiếc chặt ngón tay, cảm thấy trong lòng kéo tới một trận khó chịu.
Tình nhân nhỏ...
Cô thật sự không ưa thích cái danh phận này.
Một lát sau, cô đứng lên: "Đôi dép lê kia là tôi không cẩn thận để lại, tôi xin lỗi."
Hai người kia đều nhìn sang cô.
Tô Vãn nắm chặt lại quyền: "Phiền phức tôi gây ra tôi sẽ tự giải quyết, sẽ không làm anh khó xử."
"Ai cho em giải quyết?" Diệp Dục Sâm duỗi tay giữ chặt lại người đang muốn rời đi, "Quay lại đây ngồi xuống."
Tô Vãn dừng bước lại, nhưng vẫn giữ tư thế cũ đưa lưng về phía anh không nhúc nhích.
Một lát sau, cô cười lạnh lùng, học khẩu khí vừa rồi của Phó Đình Thâm: "Nếu vị hôn thê kia của anh biết mối quan hệ giữa chúng ta, anh chuẩn bị giải thích ra sao cùng cổ?"
"Bổn thiếu gia tự nhiên sẽ có biện pháp." Diệp Dục Sâm nhìn về phía Tần Thư, "Cổ muốn tìm nguồn gốc thì tìm một người cho cổ."
"Vâng."
Tần Thư nhận lệnh, rời phòng đi xử lý lửa giận của Susan.
Rất nhanh bọn họ sẽ biết biện pháp của Diệp Dục Sâm là gì.
Nói thật, nó thật sự làm người ta không dám ngợi khen.
Tần Thư vừa rời phòng bọn họ đi không bao lâu liền trực tiếp sai bảo vệ tìm một hầu gái xinh đẹp trong lâu đài, đến trước mặt Susan diễn trò khiến quản gia tát một tát vào mặt, trách cô ấy không nên thừa lúc Diệp thiếu gia ngủ bò lên giường.
Người hầu gái nương theo nhận tội, nói do mình nhất thời hồ đồ, xin quản gia tha tội một lần.
Susan ở bên cạnh nhìn, Tô Vãn cũng từ trên lầu xem vở kịch khôi hài này.
Cô cảm thấy thủ đoạn này qua loa quá, thế mà Susan kia cố tình tin, còn giựt dây đem người hầu gái đuổi đi.
Chuyện này hoàn toàn biến thành một trò hề.
Tô Vãn nhìn tới xuất thần, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng Phó Đình Thâm: "Cô không phải đang đồng tình với cô ta à, một bạt tay đổi lấy một ngàn vạn (10 triệu), giao dịch này rất công bằng."
Tô Vãn sợ run lên, quay đầu lại đã thấy bác sĩ Phó đứng gần bên cạnh mình rồi.