Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 161: Đó là di vật của mẹ anh.



Tô Vãn cười: "Tôi không đồng cảm với cô ấy, chỉ là đang nghĩ, thật ra tôi rất bằng lòng cùng nữ hầu đó hoán đổi, lấy tiền làm việc rồi rời đi, vĩnh viễn không cần quay lại đây, như thế thật sự tốt rồi."

"Nghe giọng điệu này, cô giống như vô cùng không muốn ở lại đây?"

Phó Đình Thâm hỏi, không đợi Tô Vãn đáp, lại chêm vào một câu, "Vì sao không dứt khoát rời khỏi đây? Nhìn cô không phải hạng người ham hư vinh."

"Đi không được." Cô thở dài, cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình, "Lần trước đã thử qua một lần, kết quả bị bắt vào trại tạm gian ba ngày, trở về còn có thêm vòng chó."

"Ha ha......"

Phó Đình Thâm cười rũ rượi, nhìn qua theo hướng cô nhìn, khi nhìn rõ được chiếc vòng được mệnh danh dây xích chó đó ra sao, thì biểu cảm trên khuôn mặt hắn đặc biệt sâu xa: "Té ra vật này là cho cô, quả nhiên là việc Diệp Dục Sâm sẽ làm."

Tô Vãn buồn không muốn nói thêm.

Cô thấy bộ dạng hắn dường như biết gì đó, nhất thời hào hứng lên: "Anh biết thứ này làm sao cởi bỏ không?"

"Không biết, cũng không có cái lá gan kia nha." Phó Đình Thâm nhún vai với dáng vẻ bất lực, "Nếu tôi làm bé cưng của ai đó chạy mất, cái mạng này của tôi coi ra hắn sẽ muốn lắm."

Đối với chuyện này, Tô Vãn khịt mũi coi thường hắn.

Cái gì mà bé cưng, cô mới không thèm đâu, tất cả không dùng kết hôn làm tiền đề mà bá đạo chiếm đoạt đều chỉ là trò đùa lưu manh.

Phó Đình Thâm lại nghía cô một cái, cơ bản cũng nhìn rõ được suy nghĩ của cô: "Nếu như không phản kháng được bằng lời nói, không bằng thử tiếp nhận, có lẽ sẽ có phát hiện không giống nhau."

"Ha ha...." Tô Vãn dùng thực lực biểu đạt sự châm chọc từ tận đáy lòng, "Tiếp nhận gì hả? Chẳng lẽ ở lại bên hắn làm tình nhân cả đời này sao?"

Phó Đình Thâm không lên tiếng.

Hắn chợt nhận ra là miệng lưỡi của cô bé nhỏ này cũng vô cùng sắc bén nha.

Tô Vãn tiếp tục nhìn xuống dưới, miễn cưỡng cười: "Giống như bây giờ chỉ biết trốn tránh, bị hôn thê của anh ta truy bắt cả ngày cũng không dám lộ, tôi cứ như một con chuột trốn dưới cống ngầm."

"Có một số việc không chỉ nhìn bề ngoài." Phó Đình Thâm khẽ mỉm cười, tầm mắt dừng trên người cô, "Ví dụ như sợi dây chuyền trên cổ cô, nó là di vật do mẹ anh ấy để lại, đã mười mấy năm rồi, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy mang đưa cho ai đó."

Tô Vãn hơi ngạc nhiên, theo bản năng duỗi tay sờ sợi dây chuyền với mặt đính hồng ngọc (ruby) trên cổ mình.

Còn nhớ lần trước ở cục cảnh sát, chính mình bị sợi dây chuyền này giữ lại, giải thích ra sao đều không rõ ràng, cuối cùng không thể không cầu người nào đó cứu ra khỏi cục cảnh sát.

Đây là di vật của vương phi?

Là di vật của vương phi trong hoàng tộc?

Người vương phi đó.... là mẹ của Diệp Dục Sâm?

"Thế nhưng mà, vì cái gì..."

Cô còn muốn hỏi một số chuyện vậy mà Phó Đình Thâm cũng đã xoay người rời đi rồi.

Đợi tới khi cô quay lại xem, Tần Thư bên kia dường như đã xử lý xong rồi, người vô tội gánh thay tội cũng bị đuổi đi, Tần Thư cho cô ấy một số tiền phí lớn, bảo cô ấy hãy đi xa.

Nhưng Tô Vãn không thích cách giải quyết như thế.

Cô muốn lao xuống cùng Susan trực tiếp mở ra hết, thẳng thắng đem sự việc này làm to lên, một hai bức Diệp Dục Sâm chọn một trong hai, nếu hắn chọn Susan, cô cũng được quang minh chính đại rời khỏi.

Nhưng đó chỉ có thể là suy ngẫm mà thôi.

Tới cuối cùng cô vẫn bình tĩnh lại, bởi cô hiểu rõ, Diệp Dục Sâm không cho mình như tội nguyện, bây giờ xuống dưới đại náo một hồi, chỉ làm mất đi thêm cục diện hòa bình này.

Cô đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, nhìn Tần Thư không biết dùng biện pháp gì đã tiễn được Susan đi, lúc này cô mới xoay người trở về phòng ngủ.

Diệp Dục Sâm vẫn đang đợi cô, cô bước tới đóng lại cửa, câu đầu tiên mở miệng nói chính là muốn bỏ đi: "Tôi muốn trở về thành phố A."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv